Chỉ trong một đêm, thế giới của Thiên Đào hoàn toàn sụp đổ. Cậu như đang sống trong giấc mộng mơ hồ, để mặc bản thân như một con rối được người sắp xếp an bài. Cứ thế mà trở thành Tam hoàng tử, sống vô hồn chờ đến ngày đăng cơ.
Thiếu niên thường bước đi vô định khắp ngự hoa viên, để rồi khi dừng lại cước bộ, lại chẳng ngờ tự lúc nào bất giác đã đến bên gốc bạch đào mang trăm năm tuổi kia. Đào hoa lại nở rộ, cánh hoa trắng toát như tuyết nhuộm bạch cả một vùng trời rộng lớn. Cánh hoa tung bay nhẹ nhàng như lụa, khẽ hứng lấy từng cánh hoa mỏng manh kia, thiếu niên thoáng ngẩn người.
Là vì ai? Là cớ chi? Vì sao mọi chuyện lại trở nên thế này?
‘Là vì ngươi’
Tiếng cười nhè nhẹ tự giễu vang lên, nụ cười vốn luôn hồn nhiên xinh đẹp, lúc này lại khiến người ta đau lòng không thôi.
_ Tất cả là tại ta…
Bóng ảnh thiếu niên xuất thần tựa tiên nhân đứng lặng im giữa rừng hoa trắng toát, y mệ thuần bạch lặng lẽ theo gió thoáng bay,đẹp tựa tranh vẽ, mơ hồ như ảo ảnh.
_ Thiên Đào công tử!
Giọng nói quen thuộc vang lên, Thiên Đào thoáng giật mình. Xoay người lại, chính là lão thái giám già thường theo hầu Thái tử. Lão đưa ra một mảnh tín thư. Thiên Đào cảm thấy vừa mừng vừa sợ, bàn tay trắng nõn khẽ cầm lấy tín thư kia, run run mở ra. Bên trong, dòng chữ như rồng bay phượng múa, rắn rõi quyết liệt, kia còn chẳng phải là bút tích của Thái tử sao?
‘Đợi ta tại Bạch Hổ sơn’.
Sững sốt, định hỏi Thuận công công tình hình Thái tử, nhưng khi nhìn lại, trước mắt chỉ còn là khoảng không. Mang theo nghi hoặc trong lòng, cùng với một tia hy vọng đang le lói, Thiên Đào hủy đi bức tín thư, vội rời khỏi Hoàng cung, phi ngựa suốt một ngày một đêm đến Bạch hổ sơn.
Có lẽ lúc này, Thái tử ca ca sẽ hận cậu lắm. Có lẽ y đang nghĩ, cậu dụng mưu kế, để chiếm đoạt ngôi vị của y. Thiếu niên là muốn giải thích, là muốn đính chính, là muốn nói rằng cậu chưa bao giờ mang tâm ý như vậy. Cho dù vì sự việc kia, trong lòng cậu Thái tử ca ca vẫn mãi sẽ là người xứng đáng với ngôi vị này nhất…
Vẫn sẽ mãi là một phần trong thế giới của cậu…Không bao giờ muốn đánh mất…
Đến nơi, Bạch hổ sơn tự lúc nào đã chìm vào biển sương mù huyền hoặc. Kỵ mã vô định, nơi đây rộng lớn như vậy, cậu biết phải tìm người kia nơi đâu?
‘ Đợi ta tại Bạch hổ sơn’.
Đi xuyên qua lớp sương mù, không ngờ lại đến một rừng đào rộng lớn đang trong kỳ nở rộ. Cứ như thể Thiên Đào đang lạc vào chốn Đào nguyên tiên cảnh…
_ Thái tử ca ca?
Thiếu niên gọi khẽ.Hơn mười thân ảnh đột nhiên xuất hiện bao vây lấy thiếu niên. Hành tung quỷ dị, công lực thâm hậu, hắc y quỷ diện, tỏa ra tử khí lạnh lẽo thấu tâm gan.
_ Bách quỷ?
Thiếu niên sửng sốt, sau lại cảm thấy mừng rỡ không nguôi.
_ Phụ vương? Người cũng ở đây sao?
Cả Phụ vương và Thái tử đều ở đây…Thế giới của cậu, vẫn chưa biến mất…Thiếu niên tiến lên, vui mừng đối mười Bách quỷ kia mà hỏi:
_ Nói, Phụ vương của ta hiện đang ở đâu? Cả Thái tử ca ca, có phải hay không họ đang ở cùng nhau?
Nhưng đáp lại sự hào hứng của cậu, là sự im lặng đến đáng sợ, đao quang kiếm ảnh chợt lóe lên. Mười hắc y nhân cùng lúc tấn công vào thiếu niên.
Thiếu niên ngây người nhìn tình cảnh trước mắt, quên cả tránh né sát chiêu. Một kiếm ngay cánh tay, huyết tươi nhuộm đỏ cả vạt y bào thuần bạch mỏng manh. Cơn đau nhói ở cánh tay, mới khiến cơ thể thiếu niên bắt đầu di chuyển tránh né các đòn tấn công mãnh liệt kia. Xong đầu óc cậu lại mụ mị vô cùng, cơ thể mơ hồ chuyển động tựa vào trực giác và phản xạ mà thôi.
“Tại sao Bách quỷ lại muốn giết ta?”
Thân ảnh thiếu niên thoáng chao đảo, bất thình lình, cậu gầm lên một tiếng vang vọng cả khu rừng. Âm thanh đau đớn như con thú bị thương. Phẫn uất, lạc lõng, và sợ hãi. Ánh mắt cậu liếc nhìn mười hắc y nhân kia, khóe môi thoáng cười, thân thủ thoáng chốc như chớp tiếp cận bọn chúng, sát chiêu nhanh gọn, lần lượt giết chết những Bách quỷ vốn bị Thiên hạ kinh sợ.
Không thể nào…Không thể nào…
Tín thư của Thái tử, nhưng chờ tại đây lại là Bách quỷ của Phụ vương…
Không lẽ…Phụ vương và Thái tử …là muốn lấy mạng của cậu?
Điên cuồng tàn sát, y bào đẫm máu tươi. Thiếu niên như là muốn xóa bỏ một điều, xóa bỏ cái ý nghĩ đáng sợ đang dần hiện lên trong trí não cậu.
Một nhân ảnh bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt cậu, không khí xung quanh như chợt đóng băng lạnh giá. Thiên Đào sửng sốt, lệ khẽ trào ra nơi khóe mi. Khuôn mặt kia, nhân ảnh kia, suốt mười sáu năm qua luôn che chở bảo bọc cậu như một báu vật.
_ Phụ vương….
“Người sẽ không vì đến đây để giết hài nhi? Phải không?”
Người này rõ ràng là Phụ vương, nhưng lại cũng không giống Phụ vương của cậu. Ánh mắt đờ đẫn, trang phục hỗn độn, khuôn mặt vốn anh tuấn băng lãnh nay lại hốc hác nhìn không ra dung mạo trước đây. Tâm Thiên Đào thoáng quặng đau, là vì Tử Mộng? Là vì cậu, mà nam nhân mới ra nông nỗi này?
Thân ảnh kia đột nhiên chớp động, thoáng đã tiếp cận sát Thiên Đào. Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy một cảm giác lạnh thấu tim gan, cảm thấy cơn đau từ tận sâu bên trong, cảm thấy máu nóng tràn ra ướt đẫm trường bào…
_ Phụ…vương…
Đôi mắt vốn xinh đẹp tuyệt trần, lúc này lại vô hồn ảm đạm. Sâu trong đáy mắt, là nỗi tuyệt vọng cùng đau đớn đến cùng cực. Cậu là không hiểu, vì sao Phụ vương lại muốn giết cậu, Thái tử ca ca lại muốn giết cậu. Bọn họ, là hận cậu?
Nhân ảnh xinh đẹp vốn thuần bạch tinh khiết, nay lại bị nhuộm đỏ màu của huyết tươi, nhẹ nhàng ngã xuống. Suối tóc đen mượt như tơ tỏa ra như thủy, cánh đào như tuyết khẽ rơi trên dòng huyết tươi đỏ thẫm, mang một chút nét đẹp tà mỵ yêu dã … Thân thể thiếu niên nằm giữa thảm hoa như lụa, huyết tươi đỏ thắm, khuôn mặt kiều diễm dần mất đi huyết sắc, xong chỉ như đang chìm vào giấc ngủ say…
Xin làm ơn…đây hãy chỉ là một giấc mộng…
………………………………
Sở Tuệ cả đời, chỉ yêu một người. Y là nguyện đổi cả giang sơn, để có được nàng. Đối với y, nàng chính là Thiên hạ. Đối với y, nàng là cả thế gian này.
Nhưng rồi trước mắt y, nàng mãi mãi biến mất. Mọi thứ dường như sụp đổ. Y không nhớ rõ mình đã ôm nàng, gào khóc mà gọi tên nàng biết bao nhiêu lần, hơi ấm vẫn dần rời khỏi cơ thể kia, đôi mắt xinh đẹp vẫn mãi nhắm chặt..
Nàng đã thật sự rời xa hắn mãi mãi.
Tiếng khóc của tiểu oa nhi dần đem thần trí y tỉnh lại. Không, y vẫn chưa đánh mất tất cả. Nàng vẫn để lại cho y một báu vật. Đó là cốt nhục của y cùng nàng, là kết tinh của tình yêu mà nàng dành cho y..
Ôm đứa bé vào lòng, nam nhân khẽ run rẫy. Sinh linh này thật nhỏ bé, thật mỏng manh. Nhưng giờ đây, sinh linh kia sẽ trở thành báu vật, thành thiên hạ, thành điều duy nhất mà y thề sẽ bảo vệ cả đời…
_ Đào Nhi a Đào nhi, con đừng như Mẫu phi, rời bỏ ta.
………………………….
Mùi máu tanh nồng, khiến nam nhân dần thanh tỉnh. Khung cảnh trước mắt hiện ra, làm cho y đứng sững, ngỡ ngàng.
Đào nhi bé nhỏ của y, nằm yên bất động trên thảm hoa nhiễm sẫm huyết sắc. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm khẽ nhăm mắt bình yên như đang ngủ say…
Trên tay của y, huyết sắc diễm lệ, chảy dài, đỏ thẫm..
_ LÀ AI? LÀ AI? LÀ AI?
Tiếng hét như xé rách màn đêm. Nam nhân cuồng loạn giết chết những Dạ quỷ xung quanh. Rồi y chợt nhận ra, từng hình ảnh hiện lên trước mắt.
_ Là …ta?
Thân hình to lớn thoáng dừng lại, như diều đứt dây, quỳ rạp trên thảm hoa. Từ trong cổ họng nam nhân khẽ vang lên tiếng gầm trầm đục, thật đau thương, thật xót xa, lại khiến người ta sợ hãi.
Xung quanh, hoa đào vẫn lặng lẽ rơi, từng cánh hoa mỏng như lụa, như tuyết bay, như mảnh hồn ai vỡ vụn.
Nam nhân kéo lê thân xác đến cạnh thiếu niên, y run rẫy nắm lấy bàn tay nhỏ bé luôn vì làm nũng với y mà đòi ôm, mà níu kéo. Bàn tay kia lúc này lại lạnh như băng.
_ Không…
Nam nhân khẽ vuốt ve khuôn mặt vẫn luôn vì y mà mỉm cười, mà ngưỡng mộ. Là khuôn mặt mà y mãi dõi theo trong suốt mười sáu năm…
_ Không không không…
Âm giọng trầm đục lại vang lên, tức tưởi, đau đớn,…
Dưới đáy mắt nam nhân bỗng lóe lên một tia tinh quang. Một nụ cười chợt hiện lên trên khuôn mặt nam nhân, y nhẹ nhàng hôn lên trán thiếu niên, âm giọng y khẽ run lên.
_ Hỏa Diệm!
Một bóng ảnh lặng lẽ hiện ra, quỳ xuống phục tùng.
_ Từ nay về sau, ngươi là Quỷ vương của Bách quỷ.
Bóng ảnh kia thoáng giật mình, lại vì tình cảnh trước mắt mà lặng lẽ nhìn thấu.
_ Tâm nguyện cuối cùng của Ám đế, Hỏa Diệm sẽ chu toàn.
Sở Tuệ ôm chặt thân thể của thiếu niên vào lòng, ánh mắt băng lãnh lại gợn lên ý cười khó đoán.
_ Hãy dùng sinh mệnh của bản vương, đổi lấy sinh mệnh của Đào nhi. Lại dùng Nhiếp hồn thuật, phong ấn ký ức của nó. Mãi mãi không thể để nó rời khỏi đây, mãi mãi khiến nó tránh khỏi thế gian, để không thể một lần nữa vì vướn bận hồng trần mà làm hại đến nó.
Hỏa Diệm khẽ gật đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn chủ nhân của hắn.
_ Tuân lệnh.