Nhìn thấy biểu cảm của y, Từ Yến Quy nhịn không được rùng mình một cái: "Tuy rằng khoảng thời gian này ta và Trạm Lư đều đang nghĩ cách khiến ngài cười, nhưng ngài cũng không thể vừa cười liền cười đến mức..."
Cười đến mức như hoa mùa xuân nở rộ sao?
Thẩm Tại Dã liếc xéo hắn một cái, nói: "Ngươi ra ngoài xem thử Trạm Lư bên kia thế nào rồi, một khi phát hiện Thanh Đài, lập tức mang về đây."
"Được được được." Từ Yến Quy đưa tay che mắt mình: "Ngài muốn làm gì thì làm đi. Ta không nhìn, ta đi đây."
Ai muốn làm gì chứ? Thẩm Tại Dã nhíu mày, ghét bỏ nhìn hắn biến mất ở cửa, sau đó lạnh lùng tiếp tục nhìn Khương Đào Hoa.
Hiếm khi thấy nàng có bộ dạng thống khổ như vậy, cả người giống như vừa được vớt từ trong nước ra, hô hấp cũng càng ngày càng yếu.
"Đừng ngủ quên mất." Thẩm Tại Dã duỗi tay nhéo nhéo bả vai nàng, ngồi bên giường, ôm nửa người trên của nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Nàng ngủ rồi không uống thuốc được, thật sự chết ở đây, thái tử sẽ tìm ta tính sổ."
Mơ mơ màng màng nghe được câu này, Đào Hoa miễn cưỡng cười cười, yếu ớt nói: "Ta chết rồi, chẳng phải là vừa lòng ngài sao?"
"... Vậy nàng muốn chết thì chết dứt khoát một chút, đừng có rên rỉ nữa." Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Ồn ào quá."
Đào Hoa nghiến răng, thật sự không lên tiếng nữa, nhưng cả người từ tay trở xuống lạnh toát, toàn thân đều là hàn khí, lạnh đến mức Thẩm Tại Dã cũng nhịn không được rùng mình một cái, tức giận hỏi: "Rốt cuộc nàng bị sao vậy?"
Sao lại có người xuất hiện loại triệu chứng này chứ? Còn có thể sống sót sao?
Đào Hoa không để ý đến y, chỉ nghe được câu "Ngủ rồi không uống thuốc được", nhắm mắt nghiến răng chịu đựng chờ Thanh Đài trở về.
Thẩm Tại Dã mím môi, bất mãn nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cởi áo choàng nằm lên giường. Vừa mới nằm xuống, Khương Đào Hoa liền chui vào lòng y, đưa tay áp vào người y, chân quấn lấy chân y, cố gắng hấp thu hơi ấm từ trên người y.
"Thật giống như con hồ ly tinh thiếu dương khí." Miệng thì mắng, nhưng thân thể lại không động đậy, Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn người trong lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Đổi lại là Mục Vô Ngần, chưa chắc đã làm đến mức này."
Trong phòng không có ai khác, Đào Hoa cũng không nghe thấy câu nói trẻ con đến cực điểm của thừa tướng, nàng cảm thấy mình sắp chết rồi, đau đớn và lạnh lẽo vô biên vô hạn như muốn nhấn chìm nàng, có bàn tay đen tối từ dưới đất vươn ra, tóm lấy nàng muốn kéo xuống hoàng tuyền!
Cứu mạng…
"Chủ tử!" Thanh Đài một thân chật vật từ bên ngoài xông vào, nhìn cảnh tượng bên trong, khẽ sững sờ.
"Còn rảnh rỗi ngẩn người?" Thẩm Tại Dã lạnh đến môi cũng trắng bệch, nhíu mày quát: "Mau cứu nàng ấy!"
Thanh Đài vội hoàn hồn, lấy hai viên thuốc nhét vào miệng Khương Đào Hoa. Khương Đào Hoa cố gắng nuốt thuốc xuống, lúc này mới thả lỏng người. Mặc cho bản thân rơi vào vực sâu mờ mịt.
"Ngươi có thể giải thích một chút không?" Thẩm Tại Dã chống người dựa vào đầu giường, nhíu mày nhìn người trong lòng: "Nàng ấy trúng độc gì?"
Thanh Đài cúi đầu, tay nắm chặt vạt váy xoay điên cuồng, cúi đầu nói: "Đây không phải độc, chỉ là bệnh cũ của chủ tử mà thôi, mỗi tháng chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì sẽ không có gì đáng ngại."
"Thuốc gì đây?" Y vươn tay muốn lấy lọ thuốc trong tay Thanh Đài nhưng nàng ta lại né tránh cực nhanh. Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Không thể để người khác biết?"
"Không phải." Thanh Đài nhỏ giọng nói: "Đây là thuốc bổ rất quý giá, nô tỳ sợ xảy ra sơ suất gì, chủ tử sẽ không sống tốt được."Thẩm Tại Dã nhìn nàng ta hai cái, hỏi: "Thuốc này còn bao nhiêu viên? Có đủ cho nàng ấy uống mãi không?"
Nếu nói không đủ, vị chủ tử này còn không đem thuốc trong tay nàng ta đi nghiên cứu thuốc mới sao? Thật sự để thừa tướng Đại Ngụy biết được mị cổ của nước Triệu, vậy nàng ta trở về sẽ không biết ăn nói thế nào.
Thanh Đài dập đầu xuống, nghiêm túc nói: "Thuốc đủ, tướng gia không cần lo lắng."
Đủ? Từ Yến Quy từ phía sau thò đầu ra, nhướng mày nói: "Thuốc này tốt như vậy. Còn có thể bồi bổ cơ thể, vậy chi bằng tặng Lan Quý phi hai viên? Bệnh tim của nàng ấy vẫn chưa tìm được thuốc, vẫn luôn dựa vào độc dược để duy trì cũng không phải là cách."
Thanh Đài giật mình, vội vàng lắc đầu: "Thuốc này không có tác dụng đối với bệnh tim."
"Vừa rồi không phải ngươi nói là thuốc bổ sao?" Từ Yến Quy nhướng mày: "Lừa người?"
"... Không."
"Vậy nghĩa là thuốc không đủ cho Khương thị uống?"
"... Cũng không phải."
Từ Yến Quy khẽ cười một tiếng, đưa tay giật lấy lọ thuốc trong tay nàng ta, nói: "Cái này cũng không, cái kia cũng không, vậy là nha hoàn ngươi keo kiệt rồi."
Nói xong, hắn đổ ra hai viên nắm trong tay, mới trả lại lọ cho nàng ta: "Chờ chủ tử nhà ngươi khỏe lại, lại nợ Lan Quý phi một ân tình, chắc chắn cũng sẽ vui mừng."
Thanh Đài ngây người, lại không dám biểu lộ gì trước mặt Thẩm Tại Dã, chỉ có thể nhận lấy lọ thuốc cất kỹ, sau đó cúi đầu nắm chặt lấy vạt áo.
Hai viên thuốc này là thuốc cả một tháng trời, người bên nước Triệu còn chẳng biết bao giờ mới tới Đại Ngụy, lỡ như hết thuốc... e là tính mạng khó giữ!
Thẩm Tại Dã cúi đầu cẩn thận dò xét mạch đập của Khương Đào Hoa, cũng không chú ý tới biểu cảm của Thanh Đài. Cảm giác mạch tượng của nàng dần dần bình ổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Từ Yến Quy trực tiếp vào hoàng cung đưa thuốc, Trạm Lư liếc mắt nhìn hai người trên giường, nhỏ giọng hỏi chủ tử nhà mình một câu: "Ngài thật sự muốn một tháng sau đưa Khương nương tử trở về sao?"
Ánh mắt Thẩm Tại Dã kỳ quái nhìn hắn một cái, nghiêm túc hỏi: "Ngươi cảm thấy chủ tử nhà ngươi là người nói không giữ lời sao?"
"..." Trạm Lư không hỏi nữa, ngoan ngoãn dẫn Thanh Đài trở về thu dọn Tranh Xuân Các.
Thẩm Tại Dã ôm người trong lòng, không biết tại sao lại cảm thấy rất buồn ngủ, liền an tâm ngủ một giấc.
Thế nhưng cửa Tranh Xuân Các vừa mở, trong phủ lập tức náo nhiệt hẳn lên, Cố Hoài Nhu và Tần Hoài Ngọc nghe tin liền dẫn theo một đám người chạy tới hỏi:
"Khương nương tử trở về rồi?"
"Trở về rồi." Thanh Đài gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Làm phiền hai vị nương tử lo lắng."
"Người đâu?" Cố Hoài Nhu kéo tay nàng ta đi vào: "Lâu như vậy không gặp nàng ấy, ta có rất nhiều lời muốn hỏi!"
Trạm Lư chắp tay, cười nói: "Người vất vả lắm mới trở về, các vị nương tử cứ để nàng ấy và tướng gia nói chuyện một lát, tối muộn chút nữa lại đến cũng không muộn."
Chủ tử nhà mình thật sự là có tầm nhìn xa, sắp xếp cho người ở Lâm Vũ Viện, quả nhiên thanh tịnh hơn không ít.
Tần Hoài Ngọc không vui chu môi: "Khương thị vừa trở về, dường như gia liền có hứng thú, đã bao lâu rồi không đến hậu viện? Giờ thì ngược lại ở lì trong đó không ra."
Cố Hoài Nhu nhíu mày nhìn nàng ta một cái: "Nương tử nói lời này có phần quá đáng, Khương nương tử bệnh nặng mới khỏi, gia muốn ở bên cạnh chăm sóc cũng là lẽ thường, chúng ta vẫn nên đi trước thôi."
Bọn người sau lưng đồng loạt khom mình cáo lui. Tần Hoài Ngọc bĩu môi, trong lòng còn chút luyến tiếc chưa muốn rời đi. Cố Hoài Nhu đưa tay kéo nhẹ nàng ta ra ngoài, giọng có chút bất mãn: "Chẳng phải trước giờ Khương nương tử vẫn luôn che chở cho nương tử sao? Sao nương tử lại có thể bất mãn với nàng ấy?"
"Ta nào có bất mãn, chỉ là thấy gia... có phần thiên vị quá thôi." Tần Hoài Ngọc nhỏ giọng lầm bầm, "Nương tử không cảm thấy sao? Gia đối với ai cũng lãnh đạm xa cách, tựa như chẳng thật lòng. Chỉ riêng với Khương thị... lại khác biệt."
Cố Hoài Nhu sững người, tay nắm chặt khăn lụa, im lặng không nói.
Thực ra nàng ta cũng có cảm giác ấy, nhưng... tâm tư của gia ai mà đoán được? Nhìn thì có vẻ sủng ái Khương thị, nhưng nói vứt lên núi thì chẳng phải vẫn là vứt lên núi đó sao? Đã lâu như vậy không gặp, gia ở bên Khương thị nhiều hơn một chút, nàng ta cũng chẳng thấy có gì không ổn.
Nếu Khương thị ở đó có thể khiến gia lui tới hậu viện nhiều hơn, vậy với mọi người mà nói đều là chuyện tốt.
Lúc hoàng hôn buông xuống, Thẩm Tại Dã rốt cuộc cũng tỉnh. Hiếm khi được giấc ngủ ngon, vừa mở mắt đã nhìn thấy Khương Đào Hoa bên gối.
Dáng vẻ ngủ say của nữ nhân này vẫn khiến y cảm thấy rất thuận mắt, chỉ là sắc môi có chút nhợt nhạt, trông như ma vậy.
Nghĩ ngợi một chút, y đứng dậy mở cửa căn dặn ra ngoài: "Làm chút đồ ăn thanh đạm."
"Vâng." Hạ nhân đáp, đang định rời đi lại bị y gọi lại.
"Trong món mặn nhớ cho thêm chút thịt."
Hạ nhân ngẩn người gật đầu, thầm nghĩ ngữ khí căn dặn của tướng gia sao giống như muốn lấy thức ăn cho động vật nhỏ vậy?
Không lâu sau, động vật nhỏ Khương thị cũng tỉnh dậy, đôi mắt còn mơ màng, mờ mịt nhìn người trước mặt: "Ngài là ai?"
"Tướng công của nàng."
Thẩm Tại Dã ôm nàng đặt lên chiếc ghế bên cạnh bàn, đặt đũa vào tay nàng: "Dùng bữa tối rồi nghỉ ngơi tiếp."
Khương Đào Hoa dụi dụi mắt, đợi đến khi nhìn rõ mặt người này, sắc mặt liền trở nên khó coi: "Tại sao ta lại ở đây?"
"Nàng không ở đây thì nên ở âm tào địa phủ rồi." Y cười khẩy, liếc nhìn nàng: "Thế nào? Còn nhớ nhung thái tử của nàng sao?"
Khương Đào Hoa khẽ nhíu mày, nhìn y với vẻ mặt kỳ quái: "Nửa tháng không gặp, tướng gia học được cái giọng điệu chua chát này từ đâu vậy? Món cải bắp chua ngọt cũng chẳng cần cho giấm nữa."
Thẩm Tại Dã tức giận gắp một đũa cải bắp chua ngọt vào bát nàng, nói: "Ăn cơm của nàng đi, đừng có chết đói."
Khương Đào Hoa cầm đũa muốn gắp thức ăn, nhưng tay vẫn còn đau nhức không có sức, chỉ đành thở dài: "Tướng gia cũng thật là không biết chăm sóc người khác, thiếp thân còn chưa khỏi hẳn, toàn thân không có chút sức lực, cho một đôi đũa cũng không ăn cơm được."
"Xin lỗi, ta không dịu dàng cũng không chu đáo." Thẩm Tại Dã lạnh lùng nói: "Không ăn được thì đừng ăn nữa."
Ai thèm! Khương Đào Hoa khẽ hừ một tiếng, trèo xuống ghế định đi về phía giường. Nhưng chưa đi được hai bước, cả người đã bị Thẩm Tại Dã ôm ngang hông bắt trở lại.
"Ngồi yên."
Khương Đào Hoa ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cằm y, có chút sững sờ.
Hình như đã lâu lắm rồi hai người chưa từng gần gũi như vậy, cảm giác này bỗng dưng lại xa lạ đến thế. Vòng tay Thẩm Tại Dã vẫn cứng nhắc như xưa, chỉ là không ngờ y thật sự bằng lòng đút cho nàng ăn.
Một thìa cơm kèm nửa thìa thức ăn, Thẩm Tại Dã vẻ mặt không chút thay đổi đưa vào miệng nàng, vừa đút vừa nói: "Muốn ngủ thì ăn no rồi ngủ, thân thể nàng quá yếu."
Khương Đào Hoa không phản bác, ngoan ngoãn nhai nuốt, thỉnh thoảng đưa tay chỉ vào đĩa thức ăn trên bàn: "Thiếp thân muốn ăn cái đó."
Thẩm Tại Dã rất không vui, bản thân chẳng phải hạ nhân, lại còn phải gắp thức ăn cho nàng?
Tuy nhiên, không vui thì không vui trong lòng, động tác trên tay không hề lúng túng, ngược lại còn cẩn thận hơn cả Thanh Đài.
Ăn xong thỏa mãn, Khương Đào Hoa lăn lên giường, nhìn Thẩm Tại Dã nói: "Đa tạ ân điển của tướng gia."
Nghe vậy, biết ngay trong lòng nàng vẫn còn oán giận mình, Thẩm Tại Dã cũng không để ý, tự mình lấy văn thư sang bên cạnh xem, để mặc nàng nghỉ ngơi trên giường.
Nằm xuống lại, Khương Đào Hoa mới phát hiện cái gối này lại chính là cái nàng đã tặng, hương thuốc thoang thoảng, ngửi vào khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Không ngờ y không vứt nó đi?
Nàng thò đầu nhìn sang, Thẩm Tại Dã đang nghiêm túc xem văn thư, hoàn toàn không chú ý đến nàng.
Khương Đào Hoa bĩu môi, thầm nghĩ đúng là người lăn lộn trên triều đường, luôn biết cách làm mấy chuyện màu mè. Đã hạ quyết tâm muốn lấy mạng nàng, còn giả vờ giữ lại cái gối ở đây làm gì?
Vươn tay ôm lấy chiếc gối thuốc, Khương Đào Hoa rất muốn nói cái này chi bằng trả lại cho nàng. Kết quả vừa nhấc lên, phía dưới lại có thứ gì đó.
Mảnh ngọc bị vỡ thành hai, một đầu còn buộc sợi dây đỏ, không biết dính bùn đất từ đâ, trông rất bẩn thỉu.
Khương Đào Hoa thoáng sững sờ, ngây ngốc nhìn vật này một lúc lâu, ánh mắt khẽ động, chậm rãi đặt chiếc gối trở lại.
"Tướng gia, tiếp theo thiếp thân phải ở lại tướng phủ sao?"
"Bằng không nàng muốn đi đâu?" Thẩm Tại Dã không ngẩng đầu, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc: "Còn muốn trở về bên cạnh thái tử? Không còn cơ hội nữa đâu."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo