Mục Vô Hạ nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt phức tạp, đột nhiên hỏi: "Tỷ bằng lòng dẫn đường cho ta là vì Thẩm Tại Dã, hay là vì bản thân ta?"
Khương Đào Hoa bước tiếp về phía trước, khẽ cười: "Vương gia muốn nghe lời thật lòng sao?"
"Tất nhiên."
"Nô tỳ chưa từng làm việc lỗ vốn bao giờ." Đào Hoa hạ giọng: "Lý do lựa chọn ngài là bởi vì nô tỳ tin tưởng ngài sẽ là người thành công cuối cùng, việc này có liên quan nhất định đến Thẩm Tại Dã."
Ánh mắt Mục Vô Hạ hơi tối lại, hắn cúi đầu: "Quả nhiên là vậy."
Hắn chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi, quả nhiên sẽ không có ai thật lòng coi trọng hắn, vẫn là nhờ phúc của Thẩm Tại Dã.
"Trên đời này, những kẻ làm nên đại sự đều không màng đến thứ gọi là tình cảm." Đào Hoa quay đầu nhìn hắn: "Vương gia không cần cảm thấy buồn, hợp tác cùng có lợi, mỗi người đều có mục đích riêng, đây mới chính là đạo lý sinh tồn của người lớn."
"Bổn vương không cảm thấy buồn." Mục Vô Hạ đuổi theo nàng, thản nhiên nói: "Chỉ là cảm thấy người trên thế gian này, nếu đều chỉ có thể dựa vào lợi ích để ràng buộc, vậy làm người cũng thật thất bại."
Đào Hoa khẽ thở dài, đứa trẻ này trọng tình trọng nghĩa, thật sự không thích hợp bị cuốn vào những thứ dơ bẩn này. Đáng tiếc... thân phận của hắn…
"Cái gối Khương tỷ tỷ tặng bổn vương cũng là vì Thẩm Tại Dã sao?"
Phía trước chính là cửa cung, Mục Vô Hạ đột nhiên hỏi một câu.
Đào Hoa nhướng mày, lắc đầu: "Tất nhiên là không phải, cái gối kia là do nô tỳ thật lòng muốn cho ngài ngủ ngon nên mới tặng."
Khuôn mặt Nam vương đang căng thẳng đột nhiên giãn ra, mỉm cười, ánh mắt sáng ngời: "Vậy là đủ rồi."
Khương Đào Hoa còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ý tứ trong bốn chữ kia, Nam vương đã sải bước ra khỏi cửa cung, bóng lưng tiêu sái mang kèm chút bướng bỉnh, vạt áo tung bay, rất nhanh đã biến mất.
Thật là một đứa trẻ kỳ lạ.
Quay đầu định trở về Đông cung, đi ngang qua ngự hoa viên, Khương Đào Hoa lại vô tình gặp được hai người.
Lan Quý phi sắc mặt lạnh lùng đi phía trước, Thẩm Tại Dã đi bên cạnh, cũng không có biểu cảm gì. Hai người nhìn từ xa trông khá xứng đôi, chỉ là bầu không khí có chút kỳ lạ.
Nhận ra có gì đó không ổn, Đào Hoa vội vàng cúi người quỳ xuống bên đường hành lễ, vùi đầu thật thấp, hy vọng sẽ không bị Quý phi nương nương nhìn thấy.
Nhưng mà, trời không chiều lòng người, Lục Chỉ Lan gần như liếc mắt một cái đã nhận ra nàng, kinh ngạc dừng bước, nhìn về phía Thẩm Tại Dã.Trên mặt Thẩm Tại Dã không nhìn ra chút cảm xúc nào, thản nhiên liếc nhìn tiểu cung nữ, không nói gì.
Lan Quý phi ngẩn người một lát, phất tay bảo những người phía sau lui xuống, sau đó bước nhanh tới, đỡ Đào Hoa dậy.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Khóe miệng Đào Hoa giật giật, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nói ra thì dài dòng lắm."
"Nói ngắn gọn, chẳng qua là nàng ta đã leo lên cành cây cao của thái tử, hiện giờ đang làm cung nữ ở Đông cung." Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Xem ra làm cũng không tệ, thái tử đối luôn gọi dạ bảo vâng với nàng ta."
Lục Chỉ Lan kinh ngạc, liếc mắt nhìn Khương Đào Hoa, lại nhìn sang Thẩm Tại Dã, thấp giọng quát: "Các ngươi điên rồi sao? Trong cung cũng là nơi có thể làm càn? Nàng ta là..."
"Trong cung trừ nương nương ra, không ai quen biết nàng ta." Thẩm Tại Dã thản nhiên cắt ngang lời Lục Chỉ Lan: "Nương nương không nói là được rồi."
"Thật hoang đường!" Như nhớ tới điều gì đó, Lục Chỉ Lan tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cau mày nhìn Thẩm Tại Dã: "Ngươi để ta vào cung đã đành, bây giờ ngay cả nàng ta cũng không cần nữa sao? Dù sao cũng là công chúa của nước Triệu!"
Thẩm Tại Dã nhíu mày, liếc nhìn Khương Đào Hoa, thấp giọng nói: "Đây là quyết định của chính nàng ta, vi thần ngăn cũng ngăn không được. Nương nương thay vì trách cứ vi thần, chi bằng hỏi vị công chúa nước Triệu này xem nàng ta nghĩ như thế nào đi."
Nghe đoạn đối thoại này, Đào Hoa biết ngay Từ Yến Quy không lừa nàng, xem ra giữa hai người này hiểu lầm rất sâu, Lan Quý phi cũng vẫn còn oán hận Thẩm Tại Dã.
"Là quyết định của chính ngươi?" Lục Chỉ Lan quay sang nhìn nàng, thần sắc vô cùng kỳ quái: "Nước Triệu các ngươi không học tam tòng tứ đức sao?"
"Bẩm nương nương, tất nhiên là phải học ạ." Đào Hoa mỉm cười, nhìn Thẩm Tại Dã: "Đáng tiếc dù nô tỳ có học giỏi đến đâu, tướng gia cũng chưa từng có ý định tha cho nô tỳ sống. Đã như vậy, nô tỳ chỉ có thể lấy việc bảo toàn tính mạng làm trọng."
Khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, Lan Quý phi phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, nhìn Thẩm Tại Dã nói: "Ta vốn tưởng rằng sự tốt đẹp của hắn sẽ không phải là duy nhất, thì sự tàn nhẫn cũng phải là duy nhất mới đúng. Không ngờ đối với ai cũng như nhau, cũng đáng đời không có một nữ nhân nào thật lòng ở bên cạnh."
Thẩm Tại Dã cười khẽ: "Nương nương hôm nay triệu thần đến, nếu chỉ là vì muốn giáo huấn vi thần, vậy vi thần xin cáo lui trước."
"Được, ngươi đi đi." Lan Quý phi cười lạnh: "Không muốn minh oan cho Sở Thục phi thì ngươi mau đi đi!"
Cơ thể Thẩm Tại Dã cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Nương nương có cách?"
Chuyện trong hậu cung không phải là chuyện ngoại thần có thể nhúng tay vào, hai năm trôi qua, Thẩm Tại Dã cũng không tìm được biện pháp thích hợp nào để minh oan cho Sở Thục phi, bà ấy thật sự là vô tội, là Minh Đức đế phụ bạc bà ấy.
Lan Quý phi liếc nhìn y, cười nhạo: "Nếu bổn cung không có cách thì sao có thể giữ chân được thừa tướng đại nhân ngày đêm bận rộn chính sự? Hoàng thượng đã nhắc đến Sở Thục phi với bổn cung, chỉ cần tìm được cơ hội thích hợp là có thể minh oan."
Lời của thái tử quả nhiên có tác dụng, đã lâu như vậy, hoàng đế lần đầu tiên nghi ngờ cái chết của Sở Thục phi, nếu có thể hóa giải khúc mắc trong lòng ông ta, chẳng lẽ ông ta còn không đối xử tốt với Nam vương sao?
"Hai vị muốn bàn chuyện đại sự, nô tỳ không cần phải ở lại đây nữa đâu nhỉ?" Đào Hoa cười nói: "Thái tử còn đang ở Đông cung chờ nô tỳ trở về."
Thẩm Tại Dã cười khẽ: "Xem ra nàng thật sự rất biết hầu hạ người khác."
"..." Đào Hoa ngẩng đầu nhìn y, không nói gì.
Lục Chỉ Lan nghe vậy cũng ngẩn người, cau mày nói: "Từ khi nào thừa tướng học được cách ăn nói tổn thương người khác vậy? Chẳng phải trước giờ ngươi là người ăn nói khéo léo nhất sao?"
"Lời hay ý đẹp là dùng cho con người." Thẩm Tại Dã cười khẽ: "Đối với những thứ khác, không cần phải tốn nhiều tâm tư như vậy."
Nhìn xem, miệng lưỡi thật sắc bén. Khương Đào Hoa cười khẩy, vẫn cúi đầu không nói gì.
Nhìn hai người, Lan Quý phi cau mày: "Hai người muốn cãi muốn quậy cũng được, nhưng tình hình hiện tại, chỉ khi ba chúng ta hợp tác mới có thể thành công, đừng trách ta không nhắc nhở, Đào Hoa hiện tại rất quan trọng, ngươi mà đắc tội nàng ta, lỡ như hỏng việc thì đừng có trách người khác."
"Nương nương muốn nàng ta làm gì?" Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Dụ dỗ thái tử, để thái tử giúp đỡ Nam vương?"
"Chuyện này không cần tướng gia nhắc nhở." Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Đào Hoa cười nói: "Nô tỳ đã làm như vậy rồi, nếu không thái tử cũng sẽ không nói tốt cho Nam vương trước mặt thánh thượng."
Ánh mắt Thẩm Tại Dã tối sầm lại, tiến lên một bước, ép nàng lùi lại nửa bước: "Nàng thật am hiểu những chuyện này nhỉ?"
"Dù sao cũng là học mị thuật mà lớn lên." Đào Hoa ngẩng đầu nhìn y, cười nói: "Gia cũng biết nữ tử nước Triệu đều dơ bẩn, còn có gì kỳ lạ sao?"
"Khương Đào Hoa!" Thẩm Tại Dã nheo mắt: "Nói những lời này nhiều quá không có lợi gì cho nàng đâu."
"Nói như thể nô tỳ không nói những lời này thì tướng gia sẽ chịu giơ cao đánh khẽ với nô tỳ vậy." Nàng cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: "Ngài vẫn nên bình tĩnh nghe Quý phi nương nương sắp xếp đi, đừng làm lỡ chuyện lớn!"
Cảnh tượng trước mắt như luồng đao ánh kiếm, khiến Lan Quý phi há hốc mồm.
Lần đầu tiên nhìn thấy có nữ nhân dám cãi nhau với Thẩm Tại Dã như vậy, kỳ lạ hơn là, Thẩm Tại Dã vậy mà chưa chắc đã cãi thắng! Thật là gặp ma rồi, trước kia y không phải là người ghét nhất tranh luận với nữ nhân sao?
"Hai người dừng lại đã." Lục Chỉ Lan bước lên ngăn cản hai người, cau mày nói: "Có gì mà phải cãi nhau?"
Mục đích của bọn họ đều giống nhau, Khương Đào Hoa làm như vậy cũng là chuyện tốt, rốt cuộc Thẩm Tại Dã đang tức giận cái gì?
Hai người đều dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Tại Dã cúi đầu: "Không có gì để cãi nhau, tiếp tục thảo luận kế hoạch tiếp theo đi."
Khương Đào Hoa mỉm cười: "Hai vị cứ việc phân phó, nô tỳ nhất định sẽ làm theo."
Lan Quý phi nhìn hai người với ánh mắt kỳ quái, dẫn bọn họ đến đình nghỉ mát trong ngự hoa viên, thì thầm một hồi lâu. Thẩm Tại Dã nghe xong, sắc mặt nghiêm nghị, thản nhiên nói: "Ngoại trừ phương diện Đông cung có chút vấn đề, những chuyện khác đều nắm chắc mười phần."
Đào Hoa trợn mắt: "Thừa tướng đã không tin tưởng nô tỳ như vậy, chi bằng đổi người khác làm đi?"
"Nàng đang uy hiếp ta?" Thẩm Tại Dã cười lạnh: "Thật sự cho rằng vào được Đông cung là ghê gớm lắm sao? Chưa nếm thử thủ đoạn trong cung đã dám mạnh miệng như vậy, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết."
"Đa tạ tướng gia quan tâm." Đào Hoa nói: "Nô tỳ tất nhiên sẽ chết trước ngài."
Thẩm Tại Dã thoáng ngẩn người, đang định nhíu mày thì lại nghe nàng nói tiếp: "Dù sao nô tỳ cũng không phải rùa đen, đâu sống lâu như vậy được."
Thẩm Tại Dã: "..."
Ý của nàng là, y là rùa đen?
"Này, hai người làm cái gì vậy?" Lục Chỉ Lan thật sự dở khóc dở cười: "Có gì từ từ nói, sao nói chưa được hai câu đã muốn tuốt gươm giương nỏ vậy, kiếp trước có thù hận gì sao?"
"Chắc là có thù." Đào Hoa hơi đỏ mắt, nhìn Thẩm Tại Dã: "Kiếp trước chắc chắn ta đã đốt pháo hoa nhảy múa trên mộ tổ nhà ngài ấy, nếu không kiếp này sao lại nợ nần nhiều như vậy?"
Thẩm Tại Dã há hốc mồm, ánh mắt dừng trên mặt nàng, hơi khựng lại, vậy mà không phản bác nữa.
Lan Quý phi thở dài: "Thôi được rồi, hai người đều cảm thấy kế hoạch này không có vấn đề, vậy thì cứ như thế đi. Chúng ta cũng không thể ở cùng nhau lâu quá, nên làm gì thì làm đi. Vì chuyện lần này, mọi người tạm thời gác lại thành kiến, hỗ trợ lẫn nhau."
Thế đạo này thật kỳ lạ, rõ ràng nàng ta mới là người tính tình kỳ quái nhất, cần người khác khuyên nhủ nhất. Thế mà gặp phải hai oan gia này, vậy mà lại vô thức trở thành người đi khuyên nhủ người khác, có thể thấy hai người này kỳ quái đến mức nào! Giống như lửa với băng vậy, không cách nào dung hòa được.
Khương Đào Hoa đứng dậy, cười duyên dáng hành lễ: "Vậy nô tỳ xin cáo lui trước."
Thẩm Tại Dã cũng đứng dậy: "Vi thần cáo lui."
Lan Quý phi gật đầu, nhìn hai người đồng thời xoay người, một người đi sang trái, một người đi sang phải, đầu cũng không ngoảnh lại.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Thẩm Tại Dã biểu hiện rõ ràng sự chán ghét một người nào đó như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám cãi nhau trực diện với y. Rốt cuộc hai người này đã xảy ra chuyện gì?
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo