Hoàng đế có ý bồi dưỡng Hằng vương, tuy không biết là vì sao nhưng việc này rõ ràng đã tạo cho thái tử không ít áp lực. Trong lúc bối rối, hắn liền nghe lời Đào Hoa đến chỗ hoàng đế thỉnh an.
Minh Đức đế vẫn đang dưỡng bệnh, thấy hắn đến, sắc mặt cũng không tốt lắm: "Sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Mục Vô Ngần tiến lên hành lễ, cung kính nói: "Phụ hoàng long thể chưa khỏi, tất nhiên nhi thần phải thường xuyên đến thăm hỏi."
Hoàng đế khẽ hừ một tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn hắn: "Với tính tình của con, không có việc gì sẽ không đến chốn này, cứ nói thẳng đi."
Mục Vô Ngần cười khẽ, chắp tay nói: "Tần phụng thường đã bắt đầu chuẩn bị lễ Thanh minh, nữ quyến hậu cung qua đời chưa quá mười năm đều phải nhập lễ. Nhi thần khi xem sổ sách... phát hiện ra một cái tên, không biết có nên ghi vào danh sách lễ hay không."
"Ồ?" Minh Đức đế nhướng mày: "Tên gì?"
"Thục phi Sở thị."
Hoàng đế thoáng sững sờ, sắc mặt hơi thay đổi, không vui nhìn hắn nói: "Tên của loại người này mà con cũng dám đến hỏi trẫm, rốt cuộc có biết làm việc hay không?"
Sở Thục phi chính là mẹ đẻ của Nam vương, vốn bị đưa đi nước Ngô làm con tin nhiều năm, hai năm trước mới trở về Đại Ngụy. Ai ngờ vừa về đã bệnh chết. Có lời đồn nói là bà ta yêu hoàng đế nước Ngô nên không muốn hầu hạ ông ta nữa, cố ý tìm cái chết.
Đối với loại nữ nhân bất trung bất trinh này, Minh Đức đế chán ghét đến cực điểm, ngại không có chứng cứ xác thực, chỉ có thể coi như bà ta không tồn tại, ngay cả linh vị cũng không được thờ phụng trong chùa miếu, cũng bởi vậy mà không mấy khi để ý đến Nam vương. Lễ Thanh minh, tất nhiên không đến lượt bà ta.
"Nhi thần chỉ là làm việc quá cẩn thận, nên mới muốn đến hỏi phụ hoàng." Mục Vô Ngần mím môi, nói: "Năm đó Sở Thục phi hàm oan mà chết, oan tình chưa được bẩm báo thánh thính. Nay xương cốt đã lạnh, cũng không có ai dám thay bà ấy lật lại vụ án. Nhi thần to gan cầu xin phụ hoàng điều tra rõ ràng cái chết của Sở Thục phi."
"Hoang đường!" Hoàng đế nổi giận: "Con đường đường là thái tử, không chuyên tâm việc triều chính, lại đi quản chuyện hậu cung của trẫm? Sở Thục phi đã chết hai năm rồi, còn có gì để điều tra? Điều tra rồi thì có ích gì?"
"Phụ hoàng bớt giận." Mục Vô Ngần thần sắc thành khẩn nói: "Sở Thục phi tuy đã chết nhưng Nam vương đệ còn sống, người quên rồi sao? Nam vương đệ năm nay mười sáu tuổi, trở về Đại Ngụy hai năm, số lần gặp phụ hoàng còn chưa đến hai mươi lần. Nhi thần thấy đệ ấy trầm ổn, lại chất phác không thích quyền mưu, quả thực là một đứa trẻ ngoan, nên mới nhớ tới oan tình của Sở Thục phi, muốn minh oan cho mẹ con bà ấy."
Minh Đức đế sững sờ, cau mày.
Ông ta vẫn luôn cố ý lờ đi đứa nhỏ Mục Vô Hạ kia, luôn cảm thấy nó không giống mình, càng khiến ông ta cảm thấy lời nói lúc lâm chung của Sở Thục phi là giả dối. Nhưng nghe Vô Ngần nói như vậy, ông ta mới nhớ tới, vị Kiềm phu tử không hay khen ngợi người khác trước mặt ông ta đã nhiều lần khen ngợi Nam vương, lời lẽ chí tình chí lý, hy vọng ông ta nhìn nhận vị hoàng tử ưu tú này.
Là ông ta sai sao?
Trong đại điện im lặng hồi lâu, một lúc sau, hoàng đế rốt cuộc cũng mở miệng: "Được rồi, con lui xuống trước đi, chuyện nhập lễ để trẫm suy nghĩ thêm.""Vâng." Mục Vô Ngần thở phào nhẹ nhõm, cung kính lui xuống, vội vàng cho người mời Nam vương đến Đông cung.
"Hoàng huynh đã thay đệ nói tốt trước mặt phụ hoàng, hình như người đang cân nhắc việc nhìn nhận lại đệ và Sở Thục phi." Nhìn Mục Vô Hạ như muốn kể công, Mục Vô Ngần vỗ vai hắn nói: "Ngày tốt của đệ sắp đến rồi."
Mục Vô Hạ có chút bất ngờ, không ngờ thái tử lại đột nhiên làm như vậy, theo bản năng liếc mắt nhìn Đào Hoa đang đứng bên cạnh.
Đào Hoa mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ bình tĩnh, hiển nhiên là đã biết từ sớm.
Hắn còn tưởng rằng tình cảnh của nàng hiện giờ rất khó khăn, cho dù đã quy thuận thái tử thì cũng không làm được chuyện gì. Không ngờ... lại lợi hại như vậy? Trong lòng Mục Vô Hạ vô cùng bội phục, nhưng chỉ có thể chắp tay cảm tạ Mục Vô Ngần: "Đa tạ hoàng huynh."
"Ấy, chúng ta là huynh đệ với nhau, nói đa tạ cái gì?" Mục Vô Ngần hạ giọng nói: "Từ khi ta lên ngôi thái tử này, liền cảm thấy rất cô độc. Trong số các hoàng tử, chỉ có đệ là có thể tâm sự, sau này nếu không có việc gì, đệ cứ đến Đông cung ta đi lại nhiều hơn, hoàng huynh tự nhiên cũng sẽ giúp đệ nói tốt trước mặt phụ hoàng."
"Được." Mục Vô Hạ gật đầu, nhưng nghĩ ngợi xong lại nói: "Hoàng huynh cũng đừng cứ nhắc đến đệ trước mặt phụ hoàng, người sẽ không vui, liên lụy đến hoàng huynh thì không ổn."
Cũng đúng, mức độ này phải nắm bắt cho tốt.
"Xin thứ cho nô tỳ nói thẳng." Đào Hoa cười híp mắt lên tiếng: "Nếu vô duyên vô cớ mà cứ khen một người thì dù ở đâu cũng không ổn. Nếu điện hạ có ý muốn giúp đỡ Nam vương gia một tay, chi bằng đem những thứ ngài ấy giỏi giang vô tình hay cố ý thể hiện ra trước mặt hoàng thượng, như vậy hoàng thượng vừa có thể nhìn thấy ưu điểm của Nam vương gia, vừa có thể nhìn thấy ưu điểm của điện hạ là biết nhìn người. Là bậc quân vương, chẳng phải là phải biết cách dùng người hay sao?"
"Có lý!" Mục Vô Ngần kinh ngạc nhìn nàng, vui mừng kéo nàng đến bên cạnh: "Sao nàng lại thông minh như vậy?"
Mục Vô Hạ trong lòng giật thót, có chút gấp gáp nhìn Khương Đào Hoa, sợ nàng lộ tẩy trước mặt thái tử.
Tuy nhiên Đào Hoa là ai chứ? Là người lớn lên trong khe hở của hoàng cung nước Triệu, là người giỏi nhất trong việc nắm bắt tâm tư và diễn xuất, thuận theo lời khen của Mục Vô Ngần liền đỏ mặt cười, nhẹ nhàng nũng nịu: "Điện hạ đừng trêu chọc nô tỳ, nô tỳ đều là học mót từ những vị đại nhân lui tới thư phòng, là múa rìu qua mắt thợ rồi."
"Nếu như nàng xuất thân cao quý, từ nhỏ đã học những thứ này, thì bây giờ chắc chắn còn lợi hại hơn cả đám đại nhân kia cộng lại!" Mục Vô Ngần nói: "Đây có lẽ là thiên phú nhỉ?"
"Nếu có thể giúp đỡ điện hạ, vậy nô tỳ có thể cố gắng học hỏi thêm người khác."
Nghe vậy, Mục Vô Ngần quả thực là sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần, nếu không phải ngại Nam vương có mặt, thật muốn ôm người này vào lòng mà che chở một phen.
"Cung nữ này nhìn quả thật rất đáng yêu." Mục Vô Hạ đột nhiên lên tiếng: "Chi bằng hoàng huynh nhường cho đệ đi?"
"Sao? Đệ cũng muốn tranh giành ư?" Mục Vô Ngần dở khóc dở cười, lập tức giấu Đào Hoa ra sau lưng: "Đừng hòng, ai cũng muốn chiếm đoạt bảo bối của bổn cung. Bổn cung muốn giữ chặt cung nữ này ở bên cạnh, ai cũng không cho."
Mục Vô Hạ mím môi: "Hóa ra quan trọng như thế? Vậy có phải việc nặng gì cung nữ này cũng không cần làm?"
"Tất nhiên." Mục Vô Ngần nhìn hắn, cười nói: "Có điều chuyện tiễn khách vẫn có thể làm, lát nữa đệ ra ngoài, bổn cung bảo nàng ấy tiễn đệ một đoạn."
"Đa tạ hoàng huynh." Mục Vô Hạ chắp tay.
Mục Vô Ngần nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, thở dài: “Vô Hạ, đệ còn nhỏ, Mộng Nhi còn lớn hơn đệ, sau này nàng ấy mà thành trắc phi của ta, đệ còn phải gọi một tiếng tẩu tẩu. Xưng hô tỷ đệ thì được, còn những chuyện khác thì đừng nên nghĩ nhiều nữa.”
Đào Hoa nghe vậy, vội vàng xua tay: "Điện hạ nói đùa rồi, nô tỳ chỉ là một thảo dân, sao dám xưng tỷ đệ với vương gia? Công chúa trong cung sẽ tức giận đấy?"
Mục Vô Ngần nhìn nàng một cái, cười nói: "Sợ cái gì? Đại Ngụy chúng ta lại không có công chúa, Vô Hạ cũng không có tỷ tỷ, xưng tỷ đệ với nhau, không ai trách hai người đâu."
Đại Ngụy không có công chúa?!
Đào Hoa ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Mục Vô Ngần, không thể tin được hỏi lại một lần nữa: "Đại Ngụy chưa từng có công chúa sao? Bao gồm cả những người đã khuất?"
"Không có." Mục Vô Ngần cười nói: "Bốn người con của phụ hoàng đều là hoàng tử, chưa từng có công chúa, khiến cho công chúa ngược lại trở nên trân quý, đáng tiếc không ai sinh cho phụ hoàng, nếu sinh ra, nhất định là viên minh châu trong lòng bàn tay của phụ hoàng."
Cơ thể Đào Hoa cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn Mục Vô Hạ.
"Không biết vì sao, ngươi lại cho ta cảm giác rất giống tỷ tỷ của ta."
"Tỷ tỷ của ta đã chết rồi."
"Nếu có thể, ta cũng muốn xưng tỷ đệ với ngươi."
…
Trí nhớ của nàng rất tốt, rõ ràng nhớ Nam vương từng nói mình có một tỷ tỷ. Vậy mà giờ thái tử lại nói Đại Ngụy chưa từng có công chúa.
Đây là vì sao?
Trước mặt nàng như có một cánh cửa bí mật phủ đầy bụi bặm, từ đây bắt đầu đột nhiên hé mở một khe hở, vô số thứ cuộn tròn bụi bay ra, khiến nàng ho sặc sụa.
"Làm sao vậy?" Mục Vô Ngần tò mò nhìn nàng: "Kinh ngạc đến thế sao?"
"... Đúng, đúng vậy, nô tỳ vẫn luôn cho rằng hoàng thượng hẳn là có không ít công chúa hoàng tử, kết quả lại không có công chúa." Đào Hoa cụp mắt xuống, cười nói: "Vậy nô tỳ xem như nhặt được lợi lộc rồi."
"Haha." Mục Vô Ngần vỗ vỗ lưng nàng: "Đi tiễn Nam vương đệ xuất cung đi, nhân tiện trò chuyện một chút, nếu hai người hợp nhau, bổn cung sẽ càng vui mừng."
Mục Vô Hạ gật đầu, đứng dậy cáo từ. Đào Hoa hành lễ với thái tử, xoay người dẫn đường cho Nam vương, đưa hắn xuất cung.
Trên đường đi hai người đều không nói gì, mãi đến khi người xung quanh ít đi, Khương Đào Hoa mới nhỏ giọng lên tiếng: "Vương gia vẫn rất thích lễ nghi của nước Ngô sao?"
Mục Vô Hạ sửng sốt, không ngờ câu đầu tiên nàng hỏi lại là chuyện này, do dự gật đầu: "Đúng vậy, dù sao cũng lớn lên ở nước Ngô, ta đã quen với mọi thứ ở nước Ngô rồi."
"Cũng quen coi công chúa nước Ngô như tỷ tỷ ruột của mình sao?" Đào Hoa hỏi.
Mục Vô Hạ có chút khẩn trương, nắm tay nói: "Chuyện này cũng có gì không ổn đâu? Dù sao lúc ở nước Ngô, vị công chúa kia rất chiếu cố bổn vương, nhận làm tỷ tỷ cũng là chuyện nên làm."
"Nếu nô tỳ không nhớ nhầm." Đào Hoa nhìn hắn, cười nói: "Con tin thì sẽ không ở trong hoàng cung, mà phải bị giam lỏng ở biệt phủ. Mà công chúa, thông thường tuyệt đối sẽ không xuất cung, cơ hội gặp ngoại thần cũng rất ít, vậy thì làm sao chiếu cố ngài?"
Mục Vô Hạ mím môi, cúi đầu nói: "Nguyên nhân sâu xa tất nhiên là không cần nói kỹ, tỷ hỏi cái này làm gì?"
"Nô tỳ chỉ là đột nhiên rất tò mò." Đào Hoa nghiêng đầu, nói: "Nói cách khác là từ sớm đã rất tò mò, người như Thẩm Tại Dã, vì sao lại không màng tất cả mà lựa chọn ủng hộ ngài lên ngôi, quan hệ giữa ngài và ngài ấy tại sao lại kỳ quái như vậy, ngài ấy dường như rất kiêng dè ngài, nhưng ngài hình như cũng có chút sợ ngài ấy... Vừa rồi, nô tỳ đột nhiên nghĩ đến một khả năng."
Bước chân Mục Vô Hạ dừng lại, nhanh chóng đưa tay che miệng nàng, cau mày nói: "Nữ nhân quá thông minh sẽ sống không lâu, tỷ muốn sống yên ổn thì sau này đừng nói những lời này nữa."
Con ngươi Đào Hoa chuyển động, ngẩn ngơ nhìn thiếu niên trước mặt, thần sắc ngơ ngẩn một lúc, sau đó càng thêm kiên định, gỡ tay hắn ra: "Được, nô tỳ không nói gì hết. Chỉ cần là nơi vương gia muốn đến, nô tỳ nhất định dốc hết sức lực dẫn đường cho ngài."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo