Là một bậc đế vương, ông coi trọng tình thân nhất, bởi vì ông tin rằng huyết thống là mối quan hệ gần gũi nhất, không bao giờ phản bội. Nhưng hành động của Mục Vô Ngần khiến ông lạnh lòng.
Ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng nhẫn tâm ra tay, vậy nếu sau này mình cản đường hắn, hắn còn có thể làm gì nữa?
Thẩm Tại Dã là người thông minh, sẽ không nói gì vào lúc này. Hoàng đế tự mình bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng mới lên tiếng: "Vô Cấu mất rồi, hậu sự giao cho Vô Ngần lo liệu, cùng người của Du vương phủ trai giới một tháng, đình chỉ âm nhạc ca múa, tránh xa nữ sắc, tĩnh tâm sao chép kinh Phật."
"Thần tuân chỉ." Thẩm Tại Dã cúi đầu đáp, không nói thêm lời nào, xoay người lui ra ngoài.
Y sẽ không trở mặt với thái tử lúc này, chỉ muốn gieo rắc nghi ngờ trong lòng hoàng đế, và quan trọng nhất là… để thái tử phải chịu tang.
Mục Vô Ngần đang đắm chìm trong sự vui sướng khi mối họa trong lòng cuối cùng cũng bị trừ khử, đột nhiên nhận được thánh chỉ, bắt hắn trai giới chịu tang, không được xem ca múa, còn phải tránh xa nữ sắc.
"Tại sao?" Hắn nhíu mày, hỏi Thẩm Tại Dã: "Phụ hoàng nghi ngờ ta ư?"
"Không có." Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Hoàng thượng sau khi nghe tin thì không nói gì, chỉ ban bố quyết định như vậy. Chắc là quá đau lòng, muốn thái tử thay người tận tâm."
Sắc mặt Mục Vô Ngần vô cùng khó coi, suy nghĩ một lúc, hắn thấp giọng nói: "Người quả nhiên không coi trọng ta nhất, ngay cả khi hoàng tử bị giam cầm qua đời, cũng muốn trách phạt ta."
"Sao thái tử lại nghĩ như vậy?" Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Nếu không coi trọng ngài, sao hoàng thượng lại lập ngài làm thái tử?"
"Đó chẳng phải là công lao của thừa tướng sao?" Mục Vô Ngần nheo mắt: "Nếu phụ hoàng không bệnh nặng, ngôi vị thái tử này sau này sẽ rơi vào tay ai còn chưa biết chừng."
Thẩm Tại Dã im lặng, Mục Vô Ngần càng nghĩ càng tức giận, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có phải phụ hoàng biết gần đây ta đưa người vào cung, nên mới cấm ta gần gũi nữ sắc?"
Ban đầu đã chuẩn bị cho Mộng Nhi thị tẩm, bây giờ tang kỳ một tháng ập đến, chẳng phải Mộng Nhi phải tiếp tục làm cung nữ thêm một tháng nữa sao?"Điện hạ bớt giận." Đào Hoa bưng trà đến, nhỏ giọng nói: "Du vương qua đời, lẽ ra ngài cũng nên trai giới thanh tịnh."
Thẩm Tại Dã liếc nàng một cái, nhìn nàng rót trà vào chén, đột nhiên nhớ đến trà nàng pha cho mình rất lâu trước kia.
Y rất chán ghét chén trà đó, chẳng ngon chút nào, đối phó người thường thì được, nhưng muốn dâng lên quý nhân thì kém xa.
Nhưng Mục Vô Ngần bưng chén trà lên nhấp một ngụm, lông mày giãn ra, mỉm cười nói: "Trà nghệ của nàng cũng không tệ."
"Điện hạ quá khen." Đào Hoa cúi đầu, đứng bên cạnh hắn mỉm cười e lệ. Dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, khiến người ta vui vẻ. Mục Vô Ngần cũng không còn tức giận, nhìn nàng nói: "Chờ ta thêm một tháng, một tháng sau ta sẽ phong nàng làm trắc phi."
"Vâng." Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần trong lòng điện hạ có nô tỳ, chờ bao lâu cũng không sao."
Chờ cả đời đi! Thẩm Tại Dã cười lạnh, liếc nàng một cái: "Hồ ly tinh bây giờ đều biết nói chuyện ngọt ngào như vậy sao?"
Đào Hoa giật mình, không ngờ Thẩm Tại Dã lại làm khó dễ nàng trước mặt Mục Vô Ngần, lập tức nhìn y với vẻ mặt vô tội: "Nô tỳ đã chọc giận thừa tướng ở đâu sao?"
"Làm cung nữ thì phải biết bổn phận của cung nữ." Thẩm Tại Dã nói: "Trước mặt ngoại thần mà còn quyến rũ thái tử, chẳng phải quá phận sao?"
Khóe miệng Đào Hoa giật giật, cúi đầu nhìn bản thân rồi lại nhìn y: "Thừa tướng nhìn ra nô tỳ quyến rũ thái tử ở chỗ nào?"
Còn chưa tính là quyến rũ? Nghe lời này xem, hận không thể tối nay liền thị tẩm! Còn "Chỉ cần trong lòng điện hạ có nô tỳ", không biết lấy đâu ra mặt mũi nói câu này!
Thẩm Tại Dã nheo mắt định lên tiếng, nhưng Mục Vô Ngần đã đứng dậy chắn giữa hai người, cười nói: "Thừa tướng, Vô Ngần đã làm theo lời ngài, để Mộng Nhi ở vị trí cung nữ, ngài đừng làm khó nàng ấy nữa. Vô Ngần biết ngài là vì đại cục, nhưng… Mộng Nhi vô tội.”
Mộng Nhi vô tội phía sau lưng hắn lè lưỡi với Thẩm Tại Dã, trợn mắt, nói bằng khẩu hình: "Ngài cắn ta đi!"
Sắc mặt Thẩm Tại Dã đen lại, nghiến răng nhìn nàng, hận không thể kéo nàng đến xé xác! Nhưng thái tử còn ở đây, y chỉ đành đứng dậy nói: "Thánh ý đã truyền đạt, Thẩm mỗ xin phép cáo lui."
"Thừa tướng đi thong thả." Mục Vô Ngần vội vàng tiễn y ra ngoài, lúc quay lại liền trách móc Đào Hoa: "Sao nàng cứ phải đối đầu với thừa tướng?"
"Là ngài ấy luôn muốn giết nô tỳ." Đào Hoa cúi đầu: "Nếu không có điện hạ ở đây, mối thù này nô tỳ nhất định phải báo."
"Đừng làm bậy." Mục Vô Ngần nhíu mày: "Ngài ấy là người rất quan trọng với ta, sau này có rất nhiều chuyện phải nhờ đến ngài ấy, nàng đừng gây xung đột với ngài ấy nữa."
Nàng cũng không muốn, Đào Hoa bĩu môi, tốt nhất là đừng gặp mặt nữa, mỗi người làm việc của mình, tránh việc nhìn nhau sinh chán ghét.
Thẩm Tại Dã tức giận rời khỏi hoàng cung, lúc bước vào cửa lớn tướng phủ, y ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Không còn tai họa đó, cả tướng phủ yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn ai dám nhào vào lòng y, cũng không ai dám cãi lời y, càng không ai dám tính kế y, khiến y đứng ngồi không yên.
Thật tốt, đây mới là tướng phủ bình thường, là lãnh địa mà y cai quản.
Y mím môi rồi bước vào trong, đi được hai bước liền phát hiện hướng đi không đúng.
"Chủ tử." Trạm Lư cẩn thận nói: "Đó là hướng Tranh Xuân Các, chúng ta phải về Lâm Vũ Viện."
"... Ta biết." Nhíu mày, Thẩm Tại Dã thấp giọng nói: "Ta chỉ muốn đến Ôn Thanh Các phía trước, không phải muốn đến Tranh Xuân Các."
Trạm Lư cúi đầu, thầm nghĩ ngài cứ coi như người khác đều là kẻ ngốc đi, ngài vui là được rồi.
Y đành phải đi đến Ôn Thanh Các, vừa đẩy cửa ra liền thấy Cố Hoài Nhu ở trong viện cung kính hành lễ: "Gia."
Thẩm Tại Dã đáp một tiếng, bước vào trong ngồi xuống, liếc nàng ta một cái: "Sao gần đây nàng ủ rũ như vậy? Có chuyện gì không vui sao?"
Cố Hoài Nhu chau mày: "Khương nương tử nói là dưỡng bệnh, hôm qua thiếp thân phái người đưa tin, cũng không biết có tin tức gì hay không. Thiếu nàng ấy ở đây, thiếp thân cảm thấy trống trải vô cùng."
Người ở mấy viện khác cũng không còn tranh giành ân sủng nữa, gia cũng không đến hậu viện. Ban đầu rất nhiều người đều nghĩ nếu Khương Đào Hoa không còn, ân sủng nhất định sẽ rơi vào tay bọn họ. Nhưng hiện tại mới phát hiện, cho dù không có Khương Đào Hoa, bọn họ cũng không có được ân sủng.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng tướng phủ lại vắng lặng như sắp sang thu.
Thẩm Tại Dã mím môi, thản nhiên nói: "Hậu viện có nhiều người như vậy, sao nàng lại chỉ nhớ đến Khương Đào Hoa?"
Cố Hoài Nhu sững người, nhìn y: "Lời này là gia đang hỏi chính mình sao?"
Từ khi Khương thị rời đi, y bệnh nặng đến giờ vẫn còn ho khan, cả ngày đều mặt mày ủ ê, ban đêm cũng không ngủ được. Nếu không phải nhớ nhung Khương thị, thì là vì sao?
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo