Mục Vô Hạ gật đầu, nhanh như chớp chạy ra ngoài. Mục Vô Ngần nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt đầy thương yêu: “Trong cung chỉ có nó khiến ta cảm thấy an tâm.”
Khương Đào Hoa ngẩn người, tò mò hỏi: “Vì sao điện hạ lại nói vậy?”
“Nói với nàng đương nhiên là lời thật lòng.” Mục Vô Ngần kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nói: “Trong số các hoàng tử, chỉ có Nam vương là hiểu chuyện và biết lễ nghĩa nhất. Nó cũng không ham mê quyền lực, ta đương nhiên là thích nó nhất.”
Nói cách khác, chính vì Nam vương không có uy hiếp gì, nên hắn mới có thể đối xử tốt với nó như vậy.
Khương Đào Hoa do dự một chút, dè dặt hỏi: “Nếu như có một ngày, Nam vương cũng tham gia vào cuộc tranh giành ngôi vị thì sao?”
Sắc mặt Mục Vô Ngần hơi thay đổi, hắn mím môi: “Vậy nó đương nhiên cũng giống như những hoàng tử khác.”
Khương Đào Hoa gật gật đầu, coi như đã hiểu rõ. Thái tử đối xử tốt với Nam vương, hoàn toàn không phải vì tình huynh đệ, nói cho cùng vẫn là vì không có xung đột lợi ích, nên mới có thể hòa thuận như vậy. Mục Vô Ngần có lẽ thật lòng với nàng ta, nhưng đối với những người khác… vẫn là đầy toan tính và đề phòng.
Mục Vô Hạ đi ra khỏi Đông cung, mới mở tờ giấy Khương Đào Hoa đưa cho ra xem.
“Ta biết vương gia không muốn dùng thủ đoạn bất chính giẫm lên xương máu người khác để lên ngôi. Nhưng cuộc chiến giành ngôi vị xưa nay luôn là mưa máu gió tanh. Hiện tại ta đã phản bội thừa tướng, đầu quân cho thái tử, tự có mưu đồ riêng, cũng không muốn đối đầu với thừa tướng và vương gia. Nếu vương gia có thể coi ta như người phe mình, khuyên nhủ thừa tướng từ bỏ ý định giết người, ta nguyện dốc hết sức lực phò tá vương gia, tuyệt đối tận tâm tận lực.”
Mục Vô Hạ hơi sững người rồi cau mày. Khương thị nói cho cùng cũng chỉ là nữ nhân, lại chủ động chen chân vào cuộc tranh giành ngôi vị này, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Nhưng xem ý tứ trong thư này, cho dù nàng không muốn tìm đến cái chết thì Thẩm Tại Dã hình như cũng sẽ không tha cho nàng. Một nữ nhân đã có chồng lại đi theo người đàn ông khác, Thẩm Tại Dã chắc chắn là không thể nhẫn nhịn được, cho nên ra tay cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Khương thị đã lường trước được kết cục này, nên mới đầu hàng hắn, bày tỏ lập trường, muốn hắn đi khuyên nhủ Thẩm Tại Dã.
Thật là oan nghiệt! Mục Vô Hạ thở dài, cất tờ giấy đi, ngẩng đầu nhìn trời: “Ta đột nhiên cảm thấy không lớn cũng tốt, không cần phải đối mặt với những chuyện tình cảm này.”
Thị vệ bên cạnh giật mình: “Vương gia, hai năm nữa ngài cũng phải lập chính phi rồi.”
Tiểu vương gia liếc hắn một cái bằng ánh mắt kỳ quái, nghiêm túc nói: “Ngươi nhìn Thẩm thừa tướng đi, người thông minh như vậy mà cũng bị chuyện tình cảm giày vò đến mức sống dở chết dở, các ngươi còn nỡ lòng nào để ta lập phi?”
“Chuyện này không thể nói như vậy được vương gia, lập phi mới có thể…”
“Ngươi câm miệng!” Mục Vô Hạ nghiêm nghị nói: “Có hai người bọn họ làm gương, ta thà chết cũng không lập phi!”
“…” Thị vệ im lặng, thầm nghĩ phải quay về nói chuyện với thừa tướng thôi, vương gia mà không lập phi, vậy sau này lấy đâu ra người nối dõi?!Thẩm Tại Dã rất nhanh đã nhận được tin tức từ Nam vương gửi đến, nhìn những chữ trên giấy, y cười lạnh liên tục: “Khương Đào Hoa, nàng quả nhiên lợi hại.”
Nhanh như vậy đã biết y muốn làm gì tiếp theo, lại còn nắm được Nam vương làm con át chủ bài! Không được rồi, thật sự là không được rồi.
“Ngài định làm gì?” Từ Yến Quy liếc qua nội dung trong thư: “Ta lại cảm thấy nàng ta nói cũng có lý, đích thực có thể giúp Nam vương rất nhiều.”
“Ngươi còn chưa nhìn ra tâm tư của nữ nhân này sao?” Thẩm Tại Dã khinh thường nói: “Nàng ta chỉ đang muốn dựa vào Nam vương, sau khi giúp Nam vương thành công, đương nhiên sẽ đưa ra những điều kiện khác để Vô Hạ đáp ứng. Nói cho cùng, nàng ta có chuyện muốn làm, nhất định phải mượn con đường của Nam vương.”
Từ Yến Quy ngẩn người, suy nghĩ kỹ một chút: “Vậy thì sao? Dù sao mục đích của chúng ta cũng giống nhau, còn sau khi đạt được mục đích, mỗi người muốn gì, vậy thì đến lúc đó hãy bàn.”
Thái tử đã được lập. Kế hoạch tiếp theo, nếu có Khương Đào Hoa ở bên cạnh thái tử, bọn họ sẽ tiết kiệm được không ít công sức. Vụ làm ăn này hoàn toàn không lỗ.
Thẩm Tại Dã có chút bực bội, nắm chặt tờ giấy: “Ý của ngươi là, thật sự để nàng ta dùng mỹ nhân kế với thái tử?”
“Chuyện này phải xem nàng ta muốn làm gì.” Từ Yến Quy nhún vai: “Ngài cứ coi nàng ta như người chết là được rồi, dù sao ngài cũng muốn giết nàng ta.”
Sao có thể giống nhau? Thẩm Tại Dã nheo mắt, đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu: “Ngươi có thấy ánh sáng xanh ở đây không?”
“Thấy rồi, trông cũng đẹp đấy.” Từ Yến Quy nghiêm túc gật đầu.
Thấy vẻ mặt chủ tử kỳ lạ, Trạm Lư nhanh chóng chạy ra ngoài, để lại Từ Yến Quy trong phòng bị đuổi đánh đến mức nhảy lên nhảy xuống, liên tục cầu xin tha thứ: “Ta nói đùa thôi! Ngài để Khương Đào Hoa ở vậy thủ tiết cho ngài là được rồi? Chuyện này có thể thương lượng mà!”
Để nữ nhân kia thủ tiết cho y? Thẩm Tại Dã cười lạnh, chi bằng y bảo thỏ ăn thịt còn hơn!
Một thanh kiếm kề sát cổ Từ Yến Quy, Thẩm Tại Dã đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thu kiếm lại, nhướng mày: “Chuyện này cũng chưa chắc không thể, dù sao tình hình hiện tại cũng không thể tệ hơn được nữa. Nữ nhân kia hận ta thấu xương, nhất định sẽ không quay về phủ. Đã như vậy, cứ để nàng ta ở bên cạnh thái tử đi.”
“Ngài không ghen nữa à?” Từ Yến Quy có chút bất ngờ.
“Ai ghen chứ?” Thẩm Tại Dã cau mày, mặt mày sa sầm: “Đây là vấn đề tôn nghiêm của nam nhân, không liên quan gì đến ghen hay không.”
Từ Yến Quy tặc lưỡi hai tiếng, lắc đầu thở dài: “Về phương diện cứng miệng này, thừa tướng và Khương nương tử đúng là trời sinh một cặp.”
“…” Thẩm Tại Dã quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng, mở cửa bước ra ngoài.
Trong cung, Khương Đào Hoa được bồi bổ bằng rất nhiều thuốc quý, thân thể cũng đã khá hơn. Mục Vô Ngần nhìn nàng với vẻ mặt vui mừng, nói nhỏ: “Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa là nàng có thể thị tẩm rồi.”
Cơ thể Khương Đào Hoa cứng đờ, nàng cười khan hai tiếng. Tuy nàng rất tức giận Thẩm Tại Dã nhưng thân thể là của nàng, nàng không thể giày vò bản thân để chọc tức y, hơn nữa cũng không có ý định hầu hạ hai chủ, chuyện này chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Trong thư phòng đang bàn chuyện chính sự, Mục Vô Ngần không hề bảo nàng tránh mặt, cứ để nàng đứng bên cạnh mình. Các mưu thần có chút bất mãn, Mục Vô Ngần lại nói: “Không sao, nàng ấy không biết chữ, cũng sẽ không ra ngoài nói lung tung.”
Khương Đào Hoa cố gắng giả vờ như không biết chữ, nhưng đôi mắt lại nhìn rõ ràng thứ đang bày trên bàn.
Bản đồ Du vương phủ.
Một mưu thần nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chuyện này vô cùng quan trọng, người biết càng ít càng tốt, cung nữ này…”
Mục Vô Ngần bất lực nói: “Các ngươi cứ coi như nàng ấy không tồn tại là được.”
Khương Đào Hoa mỉm cười, khéo léo hành lễ: “Nô tỳ không quấy rầy nữa, xin phép đi chuẩn bị bữa trưa, điện hạ và các vị đại nhân cứ bận việc trước.”
“Nàng không cần đi.” Mục Vô Ngần mím môi, nghiêm túc nói: “Ta tin tưởng nàng.”
Người này thật sự là nhìn người không thấu đáo mà, Khương Đào Hoa lắc đầu, mỉm cười hành lễ lui ra ngoài. Mục Vô Ngần nhìn theo, có chút thất vọng, một lúc lâu sau mới tiếp tục bàn bạc chính sự với mọi người.
Mục Vô Ngần đã là thái tử, lại còn muốn trừ khử Du vương, loại chủ ý tồi tệ này nhất định là do Thẩm Tại Dã bày mưu. Thực ra Du vương cũng không còn uy hiếp gì nữa, nhưng một khi Mục Vô Ngần ra tay, hắn sẽ mang tội danh hãm hại huynh đệ. Tội danh này tuy không đến mức bị phế truất, nhưng hoàng đế nhất định sẽ để tâm.
Đang suy nghĩ thì một cung nhân đi ngang qua, nhỏ giọng nói với nàng: “Thừa tướng đã đồng ý, cô nương cứ chờ đợi.”
Khương Đào Hoa khẽ mỉm cười, thản nhiên tiếp tục đi về phía trước. Bỏ qua chuyện tình cảm, nàng và Thẩm Tại Dã quả thực là một cặp trời sinh, hiểu rõ lẫn nhau, lại cùng có tâm địa tàn nhẫn, độc ác. Hợp tác với nhau quả nhiên rất lợi hại.
Buổi tối, Mục Vô Ngần như thường lệ ngồi trong phòng nàng trò chuyện. Khương Đào Hoa nhìn hắn một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ trông có vẻ không vui, có chuyện gì khó xử sao?”
Mục Vô Ngần cau mày nói: “Ta… muốn đi một nơi, nhưng nơi đó canh phòng rất nghiêm ngặt, lại có rất nhiều cao thủ võ lâm, phải làm sao bây giờ?”
Khương Đào Hoa cười nói: “Mời một cao thủ võ lâm lợi hại hơn là được rồi.”
“Nói thì dễ, nhưng ta không quen biết cao thủ võ lâm nào cả.” Mục Vô Ngần rất khó xử: “Nếu thất bại thì hậu quả sẽ khôn lường.”
Khương Đào Hoa nhìn hắn một lúc rồi hỏi: “Ngài nhất định phải đến nơi đó sao?”
“Phải.” Mục Vô Ngần không chút do dự gật đầu: “Nếu không đến, hậu quả cũng khôn lường.”
Thật là tâm địa tàn nhẫn như bậc đế vương! Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, bản thân đã ngồi vững trên ngôi vị thái tử, lại vẫn không muốn cho người khác một con đường sống. Loại người này thích hợp làm hoàng đế, nhưng sẽ không phải là một minh quân. Khương Đào Hoa khẽ cười, giả vờ như không hiểu gì, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ chỉ là nữ nhân, cũng không biết phải làm sao, nếu điện hạ thật sự khó xử, chẳng phải còn thừa tướng ư?”
Đúng rồi, còn có Thẩm Tại Dã! Mắt Mục Vô Ngần sáng lên, đứng dậy sửa lại chăn cho nàng: “Nàng ngủ trước đi, ta về chính điện đây.”
“Vâng.” Khương Đào Hoa gật đầu, nhìn hắn vội vã rời đi, ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.
Kết quả chuyện này nàng không cần đoán cũng biết, bên cạnh Thẩm Tại Dã có Từ Yến Quy - người đến không thấy hình đi không thấy bóng, giao vào tay hắn, Du vương chắc chắn sẽ chết.
Quả nhiên là chắc chắn sẽ chết, ngày hôm sau chưa đến giờ Ngọ, bên ngoài đã truyền đến tin dữ - Du vương hoăng rồi.
Hoàng đế đang lâm bệnh, nghe vậy liền tức giận, lập tức phái người phong tỏa Du vương phủ, truy tra hung thủ. Mục Vô Ngần sáng sớm đã vào cung thăm hỏi người nhà của Du vương, còn Thẩm Tại Dã nhân cơ hội này tiến cung, đặt một số bằng chứng vụn vặt lên bàn hoàng đế.
"Vi thần không dám vọng ngôn, nhưng thứ này tìm được ở Du vương phủ, rốt cuộc là do ai gây ra, còn cần điều tra thêm."
Một bản đồ bằng da dê, rõ ràng là đồ trong cung, phía trên còn có dấu ấn của Ty tông phủ. Vương gia sau khi ra khỏi cung lập phủ, bản đồ phủ đệ đều được lưu giữ ở Ty tông phủ, không dễ dàng lấy ra. Mà hung thủ rõ ràng đã có được bản đồ này, nên mới có thể dễ dàng ra tay giết người ở Du vương phủ.
Hoàng đế ho khan dữ dội, nhìn Thẩm Tại Dã: “Ái khanh cảm thấy trong cung ai có khả năng lấy bản đồ này ra?”
Thẩm Tại Dã cúi đầu không nói.
Hoàng đế chỉ thuận miệng hỏi, đáp án trong lòng ông ta đã rõ ràng. Thái tử giám quốc, ở tại Đông cung, chỉ có hắn mới có năng lực và cơ hội lấy thứ này ra.
Hoàng đế cười khẽ hai tiếng, trong mắt ông ta tràn đầy cảm thán: “Trẫm đã cố gắng bảo vệ Vô Cấu, không ngờ nó vẫn không chịu buông tay. Có đứa con như vậy, rốt cuộc là phúc hay họa của Đại Ngụy đây?”
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo