Trans: Midzuki
Edit: Umi muốn làm hầu gái tai mèo
Có một sự thật là nếu tôi không lên ngôi Hoàng hậu, cha mẹ tôi sẽ không bị bắt giam.
Tôi chỉ muốn gia đình và bản thân được bình an mà thôi.
Đó chính là lý do khiến tôi từ bỏ giấc mơ mà tôi đã ao ước một thời.
Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời lặng lẽ và khôn ngoan hơn cho bản thân mình, sám hối về những lỗi lầm mà tôi đã gây ra trong cuộc đời đầu tiên.
Nhưng nếu tôi đính hôn với Camilo, kế hoạch làm một đứa mọt sách kính cận sẽ bị tiêu tùng ngay lập tức.
Tôi sẽ bị ghét bỏ bởi những người hâm mộ của anh ấy, và cả những người không phải cũng sẽ quan sát tôi với ánh mắt tò mò. Tôi sẽ được tôn vinh theo một cách tồi tệ với tư cách là một con người tôi đang trở thành ở chính thời điểm hiện tại.
Tôi có thể dễ dàng hình dung ra việc tôi sẽ bị sỉ nhục và ngờ vực với những câu từ như “ Cái đứa xấu xí đó là hôn thê của Camilo-sama ư?”
“Và hơn hết thảy, tại sao lại là em?”
Tại sao Camilo lại nói rằng anh ấy thích tôi?
Cuộc đời trước kia của tôi thực sự khủng khiếp. Tôi làm rất nhiều điều tồi tệ để có thể lôi kéo sự chú ý của Hoàng Thái Tử và kết cục là chìm sâu trong sự cô độc
Chỉ duy có bố mẹ và Camilo là không bỏ mặc tôi. Ấy vậy mà, tôi lại đối xử tàn tệ với một Camilo tốt bụng đến như vậy, mặc dù ngài ấy không hề biết bất cứ điều gì trong quá khứ của tôi.
“Nếu anh thực sự yêu em….. vậy thì em đã quá tàn nhẫn với anh rồi.”
Tôi đã luôn than vãn với Camilo rằng tôi buồn như thế nào khi Hoàng Thái Tử không hề ngoảnh mặt lại, dù chỉ một chút, để nhìn tôi.
Tôi đã tìm đến anh ấy vô số lần để xin lời khuyên nên tặng món quà như thế nào cho Hoàng Thái Tử.
Tôi đã luôn kể với Camilo về Hoàng Thái Tử.
Dù cho thế đi nữa, anh ấy là người tốt bụng đến mức đã nói với tôi rằng “ Hãy cùng nhau đi ngắm đại dương.”
“Leticia. Liệu anh có thể nắm lấy tay của em?”
Tôi bị choáng ngợp trước lời đề nghị đột ngột của anh ấy và chỉ có thể nhìn một Camilo lịch thiệp nhẹ nhàng cầm lấy tay của tôi.
Lòng bàn tay ấm áp của anh ấy, đã chai sạn lại vì những buổi luyện kiếm, bao bọc lấy bàn tay của tôi, đôi bàn tay bình thường, thường thấy giống như một chiếc ống đựng bút. Điều đó khiến tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng đồng thời nó cũng khiến tim tôi đập nhanh hơn.
“Chà, anh nghĩ rằng em của kiếp trước thực sự xấu tính đấy.”
“Ờm….”
Tôi khẽ rên rỉ và Camilo cười lên trong niềm hạnh phúc.
“Nhưng anh không thể làm gì khác được. Kể cả vậy, anh vẫn luôn yêu em.”
Sau khi anh ấy vừa nói xong, Camilo nheo mắt lại nhìn tôi và ẩn sâu trong ánh mắt ấy hiện rõ sự si mê.
Tôi không thể chịu đựng được nữa. Không phải vì niềm hạnh phúc, mà là chính bởi vì cảm giác mặc cảm cùng tội lỗi chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Em xin lỗi anh, Camilo. Em xin lỗi anh rất nhiều.
Nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy không muốn tôi xin lỗi. Tôi thật quá ngu ngốc, và tôi không hề có ý định làm tổn thương Camilo.
Tôi không nên xin lỗi chỉ để khiến cho bản thân cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“….Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng thử, trước hết bằng cách gặp gỡ anh ạ.”
“Thật vậy sao?!”
Tôi gật đầu thể hiện sự quả quyết của mình, và đôi mắt xanh lục ấy mở to tròn ra thể hiện sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.
“Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe mắng nhiều hơn đấy.”
Tôi nở một nụ cười gượng xen lẫn sự kinh ngạc trong đó.
Tôi nghĩ rằng điều này thật lạ lùng khi mà Camilo anh ấy lại phản ứng theo đúng những phản ứng mà tôi đã thể hiện khi anh ấy chặn lại đường rút lui của tôi, nhưng tôi đoán rằng anh ấy ý thức được rằng mình đang ép buộc quá mức.
“Em nghĩ nếu là Camilo thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Do đó…. em sẽ cùng với anh tiến hành tổ chức lễ đính hôn của hai đứa mình.”
Tuy nhiên, cho tới bây giờ, nó cũng sẽ chỉ là buổi lễ đính hôn đơn thuần. Chúng tôi sẽ không kết hôn ngay lập tức.
Camilo nói rằng anh ấy yêu tôi từ kiếp trước, nhưng tôi nghĩ gu của anh ấy khá là tệ. Ngay cả cho tới giờ, tôi không hề ưa nhìn, do đó anh ấy có thể bị vỡ mộng và thay đổi lại suy nghĩ của mình khi quyết định ở bên tôi.
Miễn là tôi không phải đối mặt với anh ta cho trước khi hôn ước chính thức bị hủy bỏ, thì sẽ không có bất cứ hậu quả nào.
Dù cho nó có kết thúc dưới hình thức là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, ngay từ ban đầu, tôi cũng không có ý định kết hôn, nên điều đó chẳng quan trọng.
Tôi chỉ muốn Camilo được hạnh phúc, dù bằng bất cứ cách nào đi chăng nữa.
Ngài ấy là người bạn duy nhất ở bên cạnh tôi trong suốt kiếp trước….
“Leticia!”
“Eeek?”
Camilo gọi tên tôi như thể anh ấy đang rất xúc động và ôm lấy tôi thật chặt.
Hơi ấm từ cơ thể của anh ấy truyền tới thông qua bộ đồng phục của hai đứa và tim tôi lại bắt đầu đập mạnh liên hồi. Làm ơn đấy, đừng để Camilo chú ý đến âm thanh này.
“Cảm ơn em nhiều, Leticia. Anh sẽ luôn luôn bảo vệ em. Lần này cũng như vậy, nhất định đấy….!”
Giọng của anh ấy càng ngày càng trầm xuống, khàn đi và trở nên run rẩy hơn. Có phải do tôi đang tưởng tượng ra hay là chính sự ân hận từ kiếp trước của anh ấy đang được dồn nén hết vào từng câu nói “ Lần này cũng như vậy, nhất định đấy” kia?
Nghĩ đến mà xem, tôi tự hỏi rốt cuộc Camilo đã sống một cuộc đời như thế nào sau khi tôi chết.
Rốt cuộc sau cùng thì anh ấy có kết hôn hay không? Có phải anh ấy đã có những đứa con và sống một cuộc sống hạnh phúc cho tới già….?
“ Vì thế cứ giữ nguyên mọi thứ giống như em đang trở thành bây giờ vậy, cùng với cặp kính cận của em. Hãy giữ bí mật về việc đính hôn của hai đứa mình trong một khoảng thời gian đã.”
“Huh?”
“Có một số lý do tại sao chúng ta nên giữ
bí mật về nó. Anh sẽ kể với em khi mà Leticia cảm thấy thoải mái hơn.”