Chương 5: Những người nổi tiếng trong học viện lũ lượt tìm đến -P1
Trans: Midzuki
Edit: Umi muốn làm hầu gái tai mèo
「Anh đã sử dụng ma thuật liên lạc với khoảng cách xa để có thể liên hệ được với Hầu tước Benito ngày hôm qua.」
Học viện Alania là một ngôi trường nội trú, nhưng nhờ có ma pháp, bạn có thể liên lạc được với những người đang ở nơi rất xa. Đó chính là phương thức mà bạn có thể nói trực tiếp thông qua quả cầu pha lê, thứ mà được lắp đặt sẵn ở mỗi ký túc xá. Tuy nhiên, do không giỏi ma pháp, vì vậy tôi vẫn chưa thể sử dụng nó được.
Có lẽ Camilo sở hữu một quả cầu pha lê cho riêng mình.
「Camilo liên lạc với Cha ư? Để làm gì cơ chứ?」
Tôi đang có một cảm giác cực kỳ tồi tệ, vì vậy tôi đã đặt ra câu hỏi cùng với sự sợ hãi thấy rõ trong giọng nói của tôi.
「Anh nói rằng anh muốn có một mối quan hệ tiến đến hôn nhân cùng với Leticia. Sau đó Hầu Tước Benito hỏi anh rằng đó có phải là lý do khiến cho em từ chối kết hôn với hoàng tử Agustin hay không. Anh lúc đó rất vui và đã nói rằng anh nên nói với nhạc phụ sớm hơn mới phải.」
「Ngài nói quá nhanh rồi đó!!!!」
Cái quái gì đấy! Này, chuyện đó rốt cuộc có nghĩa là gì vậy?!
Cha mình vốn là một chính trị gia được kính trọng và nắm giữ chức vụ cấp bộ trưởng, nhưng khi mọi chuyện liên quan đến con gái yêu quý của cha, thì ông bỗng biến thành một người bố cực kỳ dễ dãi.
Ông ấy chắc hẳn đã rất vui khi khoe khoang rằng đứa con gái không có ý định kết hôn của ông cuối cùng cũng có bạn trai.
Cha à, người đưa ra kết luận quá vội vàng rồi đó.
Chà, mặc dù cũng đúng giống như những gì Camilo nói rằng Ngài ấy
“ muốn có một mối quan hệ” ,nhưng đó không phải là mối quan hệ đồng thuận từ cả hai phía. Và giữa hai chúng tôi chắc chắn không nói điều gì liên quan đến việc đính hôn nay bất cứ chuyện gì tương tự!
「Tại sao Ngài lại làm những chuyện như thế này?!」
Tôi hét lên trong sự bối rối.
Chuyện này thật sự kỳ lạ. Ngài ấy, người luôn được cho rằng là một người có tính cách thẳng thắn và hòa đồng giống như những nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết phiêu lưu vậy.
Ngài ấy không phải là kiểu người sẽ chặn lại đường lui của một ai đó và dồn họ vào chân tường như thế này…phải không nhỉ?
「Anh đã nói trước đó rồi, không phải sao?! Chúng ta hãy kết hôn bởi vì anh yêu em.」
Tôi đã bị chặn lại bởi cánh tay dài rộng của Ngài ấy lần nữa, và lần này tôi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử xanh lục của ngài ấy ở cự ly gần.
Nếu bạn chỉ cần nhìn vào cái cách mà đôi mắt đó đang tỏa sáng rực rỡ, bạn sẽ ngay lập tức hiểu được ra rằng Camilo không hề nói dối.
Bị thôi thúc bởi những lời nói hết sức chân thành Ngài ấy, tôi đã nhớ lại đến khoảnh khắc mà nụ hôn lúc nãy diễn ra và tâm trí tôi rối bời, tưởng chừng như sắp nổ tung đến nơi rồi.
Cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?
Tôi chỉ muốn trở thành một con người bình thường và là một đứa mọt sách không hề nổi bật với cặp kính của mình, chuộc lại lỗi lầm ở kiếp trước và sống hết mình ở kiếp này thôi mà.
Camilo là một người bạn, đúng không? Ngài ấy là một người bạn rất đỗi quan trọng đối với tôi, là người duy nhất quan tâm đến tôi khi mà tôi cô độc một thân một mình ở Lâu đài hoàng gia.
Không, chuyện này không ổn chút nào.
Tôi cảm nhận được bản thân đang mất dần nhận thức...
❂❂❂
Tôi đang đi dạo trong lâu đài hoàng gia thì tình cờ gặp phải Camilo và cả khuôn mặt tôi như bừng sáng lên.
Ngài ấy chắc hẳn đang làm nhiệm vụ của mình. Bộ đồng phục màu đỏ thẫm của Long Kỵ Sĩ mà Camilo đang mặc lại càng hợp hơn với mái tóc màu đỏ của Ngài ấy.
「Camilo, mừng ngài trở lại.」
「Công chúa Leticia, hôm nay người cũng đáng yêu giống như mọi ngày vậy.」
「Ồ, đừng trịnh trọng quá. Camilo, Ngài đang trở nên kỳ cục đấy.」
Vốn đã quá quen thuộc với thái độ thản nhiên của ngài ấy, tôi bật cười trước câu đùa vui của Ngài ấy, vì nó đã khiến cho tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn. Camilo cũng cảm thấy như vậy, và chúng tôi cứ thế thường xuyên di chuyển đến sân sau để hàn thuyên với nhau.
Đó là một nơi mà có nhiều người hoạt động xung quanh đó, vì vậy sẽ không có bất cứ tin đồn nào về việc chúng tôi bí mật gặp gỡ nhau.
「Hoàng Tử Agustin và Yserra-sama đang đi một chuyến đi biển bằng ma pháp dịch chuyển vào sáng sớm nay.」
Sau khi bàn luận nhiều chủ đề khác nhau, cuối cùng tôi đã buột miệng kể ra một sự việc buồn thảm vào sáng nay.
Yserra-sama chính là tình nhân mà hôn phu của tôi đồng ý công khai thừa nhận tình cảm, không ai khác ngoài Hoàng Tử Agustin.
Cô ấy đã chuyển tới học viện sau khi lễ đính hôn giữa tôi với Hoàng Tử được quyết định, và mặc cho xuất thân là đứa con ngoài giá thú, cô ấy lại là một người cực kỳ dễ tính và có nụ cười đáng yêu mà vừa hay lại phù hợp với vẻ đẹp của cô ấy, vì vậy không mất nhiều thời gian để cô ấy tạo dựng mối quan hệ với hoàng tử Augustin.
Tôi nghĩ rằng đó chính là sự phát triển tình cảm thuận theo tự nhiên, đặc biệt là khi hoàng tử có vẻ như không thích tôi từ giây phút ban đầu.
「Cái gì? Hai người đó, lúc nào cũng cố gắng xúc phạm Người…」
Camilo nhíu mày và nói ra điều vừa rồi với giọng điệu thô lỗ. Cho tới lúc này, chỉ có cha mẹ tôi và Camilo tức giận trước hành vi của Hoàng Tử Agustin và Yserra-sama.
「Xúc phạm ta á? Đối với ta nó chỉ là hành động cho thấy hai người bọn họ yêu nhau mà thôi. Ít nhất thì, đó là cách mà ta nhìn nhận về nó.」
Như thể để có thể bao biện cho việc tôi cảm thấy cô đơn đến nhường nào, tôi bật cười và Camilo nheo mắt đi như thể Ngài ấy nhìn nhận ra được điều gì đó còn đau đớn hơn thế. Để không làm cho Ngài ấy phải lo lắng thêm nữa, tôi giả vờ thờ ơ với việc này là đùa giỡn một cách tự ti cùng với thái độ tích cực.
「 Ta đơn thuần đến mức rằng mình chưa nhìn thấy biển bao giờ. Liệu Camilo có bao giờ nhìn thấy biển không?」
「Ừm thì, thần có, trong lúc thực hiện một nhiệm vụ.」
「Chà, điều đó nghe thích thật đấy. Ta ghen tị với điều đó lắm. Nó như thế nào?」
Camilo ngước nhìn lên khoảng không như thể đang cố gắng nhớ lại điều đó, sau đó bắt gặp thấy ánh mắt của tôi rồi cứ thế mà mỉm cười.
「Trước hết thì, nó vô cùng rộng lớn. Người có biết đường chân trời là gì không? Nó giống như việc thế giới bị chia cắt làm đôi bởi biển vậy, trải dài bầu trời theo một đường thẳng. Nó có màu xanh thẫm, và mặt nước không ngừng lấp lánh. Từng cơn sóng cứ gợn lên đều đều theo từng nhịp.」
「Chà…Nó chắc hẳn phải đẹp lắm.」
Tôi cũng ước rằng tôi có thể đi và nhìn ngắm nó nữa.
Nhưng chỉ trừ trường hợp nó là công việc chính thức, tôi sẽ không thể nào rời khỏi lâu đài mà không có lý do cụ thể. Tôi sẽ phải đem theo rất nhiều người, từ vệ sĩ cho đến những hầu nữ.
「Được rồi, Leticia. Thần sẽ đưa người đi coi biển.」
Trước lời đề nghị bất ngờ đó, tôi không khỏi chớp mắt.
「Camilo sẽ đưa ta đến đó ư?」
「Đúng vậy, Nếu chúng ta cưỡi trên lưng của một con rồng, chúng ta sẽ đến nơi đó nhanh thôi. Không phải một ý tưởng tồi, người thấy sao?」
Camilo mỉm cười và nói về kế hoạch này như thể đây là một chuyện hiển nhiên. Trong một khoảnh khắc, tôi đã quên mất rằng hôn phu mình đã bỏ rơi mình và không thể kìm chế nổi sự phấn khích của mình, hét lên trong niềm vui thú.
「Chà, tuyệt vời thật đấy. Ta chắc chắn Ta sẽ cảm thấy vui rất nhiều khi ở cùng với Ngài!」
Nhưng không đời nào hôn thê của Hoàng Thái Tử và con trai của Nhà Vua sẽ cùng nhau đi biển. Camilo cũng biết được điều đó, vì vậy đây chắc hẳn là câu nói đùa mà Ngài ấy nói ra để an ủi tôi.
Dù sao đi nữa, tôi cũng đã bắt đầu mơ về tương lai mà Camilo đã vẽ ra sẽ sớm thành sự thật.
Sự quan tâm ấm áp mà nồng nhiệt của ngài ấy khiến tôi cảm thấy vui vẻ.
Nếu tôi hình dung được ra khung cảnh của biển thứ mà tôi chưa từng được nhìn thấy ở trong đầu mình, tôi cảm thấy như thể chúng tôi đã thực sự tới nơi đó cùng nhau, tôi không khỏi mỉm cười một cách nhẹ nhàng.
❂❂❂
Khi mà tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy đôi đồng tử màu lục của Camilo đang nheo lại, đầy lo lắng khi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi chớp mắt, cảm thấy rối bời khi được quan sát khuôn mặt trông trẻ hơn một chút của ngài ấy trong giấc mơ của tôi.
「Leticia…! Anh thấy rất mừng vì em đã tỉnh lại!」
Ngay khi ánh mắt của hai chúng tôi chạm vào nhau, Camilo thở phào một cách nhẹ nhõm. Đánh giá cảnh vật xung quanh gồm những tấm rèm màu ngà bao quanh chiếc giường đơn giản, có vẻ như tôi đã được đưa đến bệnh xá sau khi ngất xỉu.
「Anh đã rất ngạc nhiên khi em đột nhiên ngất đi. Cô giáo nói rằng là do em bị thiếu ngủ, nhưng là do tôi vì đã làm em thấy sợ hãi, đúng không… Anh rất xin lỗi em, Leticia.」
Camilo nói ra những điều vừa rồi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, khiến mặt tôi đỏ bừng lên khi nhớ lại những sự kiện vừa xảy ra trước khi tôi ngất.
Tôi đã phát điên lên trước tất cả chuỗi sự kiện bất ngờ đó. Ngài ấy đột nhiên hôn lấy tôi, và chưa hết, tôi lại không cảm nhận được bất cứ sự tức giận nào đang hiện hữu trong lòng mình.
Mặc dù trong khi tôi đang nghĩ rằng hành vi đó không phải là hành vi lịch thiệp của một quý ông cho lắm, thì việc tôi bị ngất xỉu là do tôi thiếu ngủ khi mà phải ôn bài để cho bài kiểm tra chứ không hề do lỗi của Camilo.
Lúc này đây tôi đang lắc đầu chối bỏ ý kiến trên, và nhận ra rằng đôi mắt lúc trước của Camilo đang mở to dần ra khi cuối cùng Ngài ấy cũng mỉm cười một cách nhẹ nhõm.
「…. Ngài đưa tôi đến tận đây à?」
「Dĩ nhiên. Anh thậm chí còn nhớ việc phải đeo kính cho em trước khi bế em đến đây.」
Ngay khi ngài ấy nhắc đến vụ kính, tôi cảm thấy mình đang dần lấy lại nhận thức.
Đúng rồi, Camilo trước đó đã tháo cặp kính của tôi ra. Tôi không đang đeo chúng, nhưng trợ thủ đáng tin cậy của tôi bây giờ đang ở đâu?
「Kính của em ở đây.」
「Ah…! Cảm ơn, Camilo!」
Camilo lấy kính của tôi ra từ chiếc túi áo ngực của Ngài ấy và đưa nó cho tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhất khi mà đối tác tin cậy của tôi trở về với tôi một cách an toàn không tỳ vết. Tôi thở dài trước khi đeo kính trở lại.
「Em chăm sóc nó thực sự rất tốt. Em đã không đeo chúng hồi lúc em còn ở Lâu Đài Hoàng Gia, đung không?」
「Vâng, chúng là kính giả. Chúng đã được gia cố bằng phép thuật để khiến cho mọi người không có chú ý sâu đậm về mắt của Thần.」
Mọt khi tôi hoàn toàn hiểu được hết những ký ức từ kiếp trước của tôi, tôi đã nhờ phụ thân đại nhân vĩ đại của mình nhờ một người quen là thợ chế tạo công cụ ma pháp chế tạo chiếc kính này cho chúng tôi.
Bây giờ, tôi không thể nào cảm thấy thoải mái mà không đeo chúng, và chúng đã trở thành một phần của cơ thể tôi.
「Lại sao em lại muốn che giấu đi khuôn mặt của em nhiều đến mức độ này?」
「Em không muốn trở thành một người nổi bật nữa. Không chỉ là ở học viện, cả sau lúc tốt nghiệp nữa. Em không muốn trở thành Nữ đế, và em không thể gây rắc rối cho cha mẹ ở kiếp này.」
「Anh hiểu rồi. Chà, về phần anh, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi mà thấy em đeo kính…」
Camilo thì thầm một điều gì đó trong khi có vẻ đang tự mình đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình và rồi cuối cùng nở một nụ cười rạng rỡ, nó gần như thể hiện ra việc Ngài ấy đang rất vui hoặc là ngài ấy đã hoàn thành được một lời hứa nào đó.
「Vậy thì, Leticia không muốn gây phiền phức cho vợ chồng Hầu Tước.」
「Vâng, đúng như vậy ạ.」
「Nếu là trường hợp như vậy, em có muốn cưới tôi không?」
….Hmmm?
Làm ơn, chờ chút đã nào.
Chính xác là như thế, Ngài ấy đang nói về chuyện đính hôn. Tôi không hề bị thuyết phục về chuyện này một chút nào, và tôi còn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.
「Nhưng nếu em không kết hôn trong giới quý tộc nó sẽ là một vấn đề lớn với cha mẹ của em. Vậy tại sao em không đính hôn với tôi và để cho họ cảm thấy thoải mái hơn?」
Tôi nên làm gì giờ?
Tôi không thể nào theo kịp nổi những sự thay đổi đột ngột của những sự kiện này, và lập luận của Camilo chặt chẽ đến mức tôi không tài nào phản bác lại được.