Danshida to Omotteita Osananajimi to no Shinkon Seikatsu ga Umakuiki sugiru ken ni tsuite

chuyện hôm đó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Izual.

Edit: HK.

_____

Hôm đó là một ngày bình thường như mọi ngày.

Hay ít nhất là buổi sáng.

“Chào buổi sáng.”

“À, chào buổi sáng. Sáng nay tớ có làm bánh mì nướng này.”

“Chà, trông ngon ghê! Cậu đa tài thật đó Shuu-kun!”

“Cũng đơn giản thôi mà.”

“Nào nào, cậu khiêm tốn rồi~……. Nhìn lịch nè! Hôm nay là ngày lành đó!”

“Chà, là điềm tốt ha.”

“Ừm.”

Yuika gật đầu.

“Tớ cá hôm nay tụi mình sẽ gặp chuyện tốt.”

Cổ cười rạng rỡ.

Cứ như vậy…… bọn tôi cùng nhau mỉm cười như thường ngày.

◆◆◆

Trên trường cũng chẳng có chuyện gì đáng chú ý xảy ra…… ít nhất theo tôi là vậy.

“Mai gặp lại nhé, Kujou-kun.”

“Ừ. Mai gặp, Karasuma-san.”

Và cũng như thường lệ, tôi vẫn không đi cùng Yuika mà về nhà một mình.

“…… Mình có nên đi xem qua mấy cuốn sách tham khảo không nhỉ.”

Nếu bị bắt gặp ở cùng nhau ngay trước nhà thì sẽ tệ lắm, có lẽ tôi nên đi đâu đó giết thời gian trước khi về.

Nghĩ thế, tôi đi về phía khu phố mua sắm.

◆◆◆

Trong lúc xem sách tham khảo, tôi ghé qua một cửa hàng game cũ trên đường về.

“Chậc, sung quá nên lỡ mua mất rồi……”

Tôi cười khổ, trong tay tôi là bản remake của một tựa game tôi từng chơi cùng Yuika hồi nhỏ.

Tôi vẫn còn giữ bản gốc ở nhà. Nhưng hôm nọ khi về đó, tôi và Yuika đã thử bật nó lên chơi, cơ mà tiếc là không thể khởi động được khiến cho cả 2 đứa đều thất vọng.

“Không biết Yuika có vui không đây ta?”

Dù lẩm bẩm như vậy, nhưng tôi khá chắc Yuika sẽ rất vui mừng.

Chỉ nghĩ về nụ cười ấy thôi cũng đủ khiến má tôi giãn ra.

──Rù rù rù rù

“Hửm…… là Yuika à.”

Nhìn vào màn hình điện thoại, cái tên『Karasuma-san』đang hiện lên trên đó.

Tôi ghi như vậy để phòng khi màn hình điện thoại của tôi bị ai đó nhìn vào.

“Alo?”

『Aloー? Shuu-kun, bây giờ cậu có bận không?”

“À, không có gì đâu. Có chuyện gì vậy?”

Giọng Yuika qua điện thoại nghe khá thư thả nên tôi không nghĩ chắc cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

『Cũng không có gì quan trọng…… Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?』

“Tớ đang loanh quanh trong khu mua sắm.”

『Chà, thế thì may rồi! Thật ra giờ tớ mới để ý nhà mình vừa hết nước tương. Nếu không bận thì cậu có thể mua giúp tớ được không? 』

“Ok, hiểu rồi.”

『Nhờ cậu nhé』

“À đúng rồi, hôm nay tớ còn mua thêm một món quà nhỏ nữa đấy.”

『Thật ư? Mong ghê! Thế thì tớ sẽ đợi ở…… ơ, hả?』

“Hửm?”

Rèèè

Âm thanh kỳ lạ gì đó phát ra, và cuộc gọi kết thúc.

“Sao vậy nhỉ……? Có chuyện gì ư ……?”

Âm thanh đó phát ra từ trong nhà nên có lẽ không có chuyện gì đâu…… cơ mà cứ gọi lại cho chắc.

Nhưng.

“Không bắt máy ư……”

Dù có đợi bao lâu đi nữa thì đáp lại tôi chỉ là âm báo trống rỗng.

“Cuộc gọi bỗng nhiên ngắt quãng, là trò đùa của Yuika chăng……”

Hẳn cậu ấy đang cười khúc khích nghĩ về chuyện sẽ nói với tôi khi về đến nhà.

……Đùa thôi.

Lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều.

◆◆◆

“Tớ về rôi đâyー……ủa?”

Lúc về nhà tôi nhận ra có gì đó không đúng.

“Yuika ra ngoài rồi ư……?”

Trong nhà tối om không một ánh đèn.

Tôi hơi ngạc nhiên vì nghĩ Yuika sẽ ở nhà đón mình, có lẽ cậu ấy đã ra ngoài làm chút việc vặt.

“Hửm……?”

Khi bật đèn lên, tôi cảm thấy có gì đó là lạ.

Nó mơ hồ đến nỗi ban đầu tôi cũng không rõ cảm giác kỳ lạ đó đến từ đâu.

Nhưng rồi khi tôi nhìn quanh căn phòng tôi chợt nhận ra có người đã ở trong này.

“…… Ai đó đã khẽ di chuyển đồ trong nhà mình ư?”

Nếu nhìn kỹ thì sẽ dễ dàng thấy được vết di chuyển.

“Chà, thế mới nói……”

Người duy nhất bày ra trò này chỉ có mỗi Yuika.

Vết di đồ trông ngắn như thế này có lẽ là vì khi đang chuyển đồ thì cô ấy nhận ra tôi đang về chăng……?

…… Trong lúc suy nghĩ về những khả năng có thể xảy ra.

Dẫu cho…… tôi thực sự không tìm dược bất kỳ lý do thích hợp nào, dù cho là vậy đi nữa.

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác không lành.

“Haha, làm gì có chứ.”

Tôi cố tình cười lớn với giọng đùa cợt.

◆◆◆

Vài giờ đã trôi qua từ lúc ấy.

Lúc này đã quá giờ ăn tối, nhưng kỳ lạ thay tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin gì từ cậu ấy.

“Cậu ấy định đi tới mấy giờ đây……?”

Kiềm nén cảm giác nóng vội trong lòng, tôi nhấc điện thoại lên gọi cho Yuika lần thứ n.

『Số máy quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau……』

“Chết tiệt, quả nhiên là không được à……”

Và rồi tôi cúp máy, thốt lên rủa lần thứ không biết bao nhiêu.

Tôi ra ngoài gọi điện, tiếng chuông reo lên nhưng rồi giọng báo không thể kết nối máy móc lại vang lên lần nữa.

──Tích…… tắc…… tích…… tắc……

Tiếng kim đồng hồ nghe có vẻ lớn một cách kỳ lạ.

Đêm đó cũng giống như thế này……cái ngày mà Yuika bị sốt.

Yuika nghỉ trong phòng còn tôi ngồi chờ ngoài phòng khách…… trong lúc tôi đang mải suy nghĩ vẩn vơ, tôi chợt nhận ra một chuyện.

“…… Khoan đã?”

Cơ mà mình vẫn chưa kiểm tra phòng của Yuika nhỉ?

“Đừng nói là cậu ấy chỉ đang ngủ thôi nhé……?”

Có khi cậu ấy tắt điện thoại vì muốn đi ngủ.

Và rồi lỡ ngủ nướng.

Ừm, cũng hợp lý.

“Yuika?”

Tôi gõ nhẹ lên cửa phòng Yuika.

“………………”

Không có hồi đáp.

“Yuika? Cậu có đó không?”

Lần này tôi gõ mạnh hơn.

Lần này vẫn không có tiếng đáp lại.

“Yuika, tớ vào nhé?”

Cảm giác bất an chiến thắng, tôi xin phép rồi vào phòng.

Tôi bật đèn lèn.

Và thấy Yuika đang ngủ ngon lành trên giường……

“…… Không có à.”

Không có ai thật.

Mà thú thật giả thuyết của tôi khá phi lý.

Chỉ là nếu không suy xét đến mọi khả năng thì cảm giác bất an sẽ nhấn chìm tôi mất.

“Hay điện thoại cậu ấy bị hỏng nên phải vội chạy ra tiệm, nhưng quá trình sửa quá mất thời gian…… chăng?”

Dĩ nhiên tôi biết giả thuyết của mình không tự nhiên chút nào.

Vì nếu thế thì chắc chắn cậu ấy sẽ để lại lời nhắn……

“…… Hửm?”

Quét mắt một lượt quanh căn phòng tôi chợt nhìn thấy một tờ giấy nhắn trên bàn cô ấy.

Theo như tôi biết, Yuika là người sống ngăn nắp nên cô ấy rất hiếm khi để lại đồ lặt vặt trên bàn của mình.

Thế có nghĩa là.

“Uầy, ra là có để lại à……”

Cảm giác mệt mỏi chợt ùa đến, tôi cầm tờ giấy nhắn của Yuika lên.

“Cổ đặt nó trong phòng khách cũng được mà……………… Hả?”

Dòng chữ ghi trên tờ giấy khiến tâm trí tôi đờ đi trong giây lát.

“Hả……? Ớ……?”

Tiếp theo là những nghi vấn hiện lên trong đầu.

“Tại……sao……?”

Nội dung trên tờ giấy rất đơn giản.

Dễ hiểu và rất khó để nhầm lẫn.

Chỉ duy nhất một câu.

Đó là

『Tớ sẽ về nhà bố mẹ.』

_____

Edit: Không có gì để bào chữa cho việc “mất tích” mấy tháng nay, đơn giản là quá bận thôi. Sr mọi người.

Truyện Chữ Hay