Trans: HK.
_____
“Trông mặt cậu tệ quá Kujou-kun. Bộ cậu đã thức cả đêm à?”
“Hả? À… ừm…”
Bằng cách nào đó, tôi đã cố gắng suy nghĩ và trả lời Takahashi-san với một bộ não đã mất đi 90% khả năng làm việc.
“Làm vậy không tốt đâu đó. Sức khỏe con người là đến từ giấc ngủ mà! Chưa kể thiếu ngủ cũng hại da nữa á.”
“Haha… phải rồi…”
Dù miệng thì đang nở 1 nụ cười gượng gạo với cô ấy, nhưng tâm trí tôi lại chỉ toàn nghĩ về điều khác.
Hôm qua… Sau khi nhìn thấy lời nhắn của Yuika, tôi đã chờ đến sáng, nhưng cậu ấy không hề trở về.
“Tôi không được phép kết nối cậu với cô chủ ạ.”
“Tôi không thể tiết lộ gì được ạ.”
Dù tôi có hỏi gì, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là những lời từ chối mang tính hình thức.
Nhưng nếu đến trường, tôi có thể trực tiếp gặp Yuika. Và vì thế nên tôi đã cố lết cái thân xác nặng trịch sau khi thức cả đêm của mình tới trường…
“Cơ mà, hiếm khi thấy Yuika-san nghỉ đó nha.”
“Phải…”
Vì vậy nên…
“… Shuichi-chan.”
“Hửm…?”
Tôi từ từ hướng mắt về phía Eita.
Tôi chỉ nhìn theo phản xạ khi được gọi mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt hết.
“…… À, xin lỗi. Không có gì đâu.”
Eita lắc đầu đầy ẩn ý, nhưng hiện tại chuyện đó sao cũng được.
***
“Phù…”
Tôi đã lơ đãng suốt cả ngày và về nhà mà không mang theo tí nội dung nào của buổi học trong đầu.
Đầu lẫn cơ thể tôi nặng trĩu nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ và cứ thế ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Có 1 điều tôi đã suy nghĩ suốt từ hôm qua.
“Mình đã làm gì chứ…?”
Mình đã làm Yuika giận sao?
Hay cô ấy ghét mình rồi?
Nếu đúng thế thì tôi thật sự không biết nguyên nhân là gì… Mà tôi cũng không chắc có phải là vì những lý do trên hay không nữa, hay vì cô ấy đã thất vọng và không còn tình cảm gì với tôi nữa…
*Cạch*
“Hả!? Yuika!?”
Nghe thấy tiếng cửa mở, tôi gắng gượng đứng dậy và chạy về phía cửa.
“Yui–…”
“Xin lỗi vì không phải là người cậu đang mong chờ.”
Nhưng ở đó là Eita đang đưa lưng về phía cửa.
“Cậu bất cẩn quá đó. Cửa không hề khóa nè thấy không?”
“… Ừm.”
Sức lực như tan biến khỏi cơ thể tôi, tôi chỉ có thể ngồi oạch xuống và gục đầu.
“Này, sao thế “đại tướng”?[note56156] Là vì một cô gái nào đó đã đột nhiên biến mất sao? Chàng trai mà tôi thừa nhận–.”
“… Xin lỗi, hiện giờ tôi không có tâm trạng để đùa.”
Eita vỗ nhẹ vào vai tôi, nhưng tôi gạt bàn tay ấy ra.
“… Có vẻ cậu thực sự đang suy sụp.”
Cậu ấy thở dài.
Ở rìa tầm mắt mình, tôi trông thấy thứ có vẻ như là một khuôn mặt đang cực kì đắn đo gì đó… nhưng chả quan trọng.
“… Về chuyện lý do tiểu thư trở về nhà, tôi tình cờ biết được một chút.”
“Huh!?”
Nhưng với những lời tiếp theo, cậu ấy khiến tôi nhảy dựng lên.
“Thật sao!? Là do tôi không tốt ở đâu sao!? Hay vì tôi đã lỡ làm gì đó!? Nói tôi biết đi!”
“Ờm… xét theo tình hình hiện tại thì cũng không trách được nếu cậu suy nghĩ gì đó tiêu cực ha.”
Nhìn vào bàn tay tôi đang tóm lấy vai của cậu ấy, Eita lại thở dài.
“Thật tình, cậu nghĩ rằng tiểu thư sẽ trở về nhà vì những chuyện như thế sao?”
“Hả…?”
Giọng nói hoang mang của tôi vang lên sau câu hỏi đó.
“Sự gắn kết mà các cậu đã vun đắp cùng nhau chỉ đến thế thôi ư?”
“Cậu đang… nói gì…”
Nếu không phải là vì tôi đã sai ở đâu đó thì tại sao…
Đầu óc tôi đã luôn trong tình trạng quay cuồng từ hôm qua, chợt lóe lên một suy nghĩ.
“… Yuika không rời đi vì cô ấy muốn vậy sao?”
Phải… nếu nghĩ về nó.
Cô gái Yuika ấy.
Dù chuyện gì xảy ra thì cô gái ấy cũng sẽ không biến mất mà không nói một lời nào như vậy.
Tôi hẳn là một thằng ngu khi không nhận ra điều đó mà…! Không, xác định luôn còn gì, tôi bị ngốc…!
Xét theo sự phản hồi từ nhà của Yuika, có thể hoàn toàn xác định là cô ấy không hề trở về theo ý muốn của mình…!
“Kể tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra?”
Giọng của tôi đã rõ ràng hơn mình nghĩ.
“Được rồi, ánh mắt ông cuối cùng cũng trở về giống một người đang sống rồi đó.”
Eita cười toe toét nhìn tôi và nói.
“Dù sao thì tôi cũng không thấy tận mắt. Nên hãy xem như những lời của tôi chỉ là suy đoán dựa trên tình huống nhé.”
“Ừm, không sao. Hiện tại tôi chỉ muốn một số thông tin thôi.”
“Còn nữa, đừng để ai biết là do tôi đã nói nhé. Lộ ra một cái là tôi ăn phạt no người đó.”
“… Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ sự tốt bụng của cậu.”
Tôi nói với giọng đùa, nhưng cũng hiểu cậu ấy đang vì tôi mà hành động khá nguy hiểm với bản thân mình.
“Hôm qua, lão phu nhân đã trở về sau nhiều năm thực hiện chuyến du lịch vòng quanh thế giới.”
Eita bắt đầu bằng câu nói đó.
“… Là bà của Yuika đúng không?”
“Phải.”
Nếu tôi nhớ không lầm thì hồi bọn tôi còn nhỏ, bà ấy rất thường xung đột với Yuika vì kiểu giáo dục con gái thì phải ra dáng chuẩn thục nữ.
… Tôi cảm thấy như mình bắt đầu hình dung được nguồn cơn của mọi thứ rồi.
***
“Thật ra, theo truyền thống của gia tộc Karasuma, cuộc hôn nhân của tiểu thư và Shuichi-san phải có được sự đồng thuận từ lão phu nhân…”
“Mấy người vẫn chưa được bà ấy đồng ý à?”
“Ừm.”
Tiểu thư đã cấm tôi nói chuyện này với Shuichi-san… nhưng trong tình hình hiện giờ, giải thích từ đầu sẽ tốt hơn.
“Đây là kế hoạch “chủ vắng nhà gà mọc đuôi tôm” bí mật của đại phu nhân[note56157]. Bà ấy ra sức củng cố quyền lực của trong nhà vì nghĩ rằng lão phu nhân sẽ còn ở nước ngoài thêm vài năm… Nói thẳng ra là nếu đã kết hôn lâu rồi thì còn ý kiến ý cò gì được nữa, dự định là vậy.”
“Nghe có vẻ liều lĩnh…”
“Cũng vì tiểu thư không còn nhiều thời gian nữa…”
“…?”
“Không, không có gì.”
Trước khi Shuichi-san chọn một cô gái khác để kết hôn cùng, cô ấy phải giục cậu ấy cưới cô bằng mọi giá… Đó là bí mật sống còn đối với một thiếu nữ.
Tôi thật sự không thể nói với cậu điều này được đâu.
“Dù sao thì lần này kế hoạch đã thất bại do sự trở về sớm của lão phu nhân.”
“Và Yuika đã bị bà cô ấy, người không chấp nhận cuộc hôn nhân của bọn tôi ép về nhà…?”
“Có lẽ nhưng chỉ là khả năng thôi. Bà ấy đúng là loại người có thể làm được những điều như vậy.”
“… Công nhận.”
Shuichi-san cúi đầu, không biết cậu ấy nghĩ gì về những điều tôi vừa nói.
“Dù đã về hưu và đang du lịch nước ngoài, nhưng bà ấy vẫn là người đã lãnh đạo gia tộc Karasuma trong nhiều năm. Bà ấy vẫn còn tầm ảnh hưởng trong nhiều lĩnh vực khác nhau và nếu tức giận, không ai biết được bà ấy có thể làm ra điều gì. Và, nếu lão phu nhân thực sự nghiêm túc về việc quản thúc tiểu thư tại gia thì thú thật, sẽ rất khó để có thể gặp lại cô ấy, đúng chứ?”
“… Ha.”
Ửm?
Cậu ấy cười nhạo lời nhận xét của tôi à?
“Haha.”
… Ớ đìu?
Nghĩ lại thì, tôi chợt nhận ra có gì đó là lạ…
“Hahahahahahahahahahahaha!”
… Tuy có hơi khác so với định nghĩa, nhưng tôi chưa từng thấy cái điệu cười “bất ngờ” này của cậu ấy trước đây.
“Gì chứ, tình huống này đơn giản quá thể còn gì? Nói cách khác, bà của Yuika đang muốn bán cho tôi một trận chiến phải không!?”
Hả…? Lái kiểu gì mà ra kết luận đó vậy…?
Ờm, từ góc nhìn của cậu ấy thì đó là chuyện đang xảy ra sao?
“Thế thì sao không chịu nói sớm!! Kujou Shuichi này sẽ mua nó theo đúng cái giá mà bà ta muốn luôn!”
… Tôi hiểu rồi, Shuichi-chan.
Cậu ấy đã nhận ra đó không phải là ý muốn của tiểu thư, và cũng có thể vì đã quá căng thẳng cộng thêm việc thức suốt đêm…
“Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha! CHÀ, BẮT ĐẦU VUI RỒI ĐÓ!”
Hình như có cái công tắc kì lạ nào đó được bật rồi thì phải?
_____
Trans: Ăn hiếp vợ main, main đã căng =))
P/s: từ giờ sẽ cố gắng ra chương nhanh và đều hơn vì 2 lý do:
Mừng web novel PJ kia của tui (Omiai) chạy lại, đến chương 8 rồi.
Vol 8 của bộ đó, cũng là vol cuối sắp được xuất bản, kết thúc 1 PJ => dồn thời gian và tâm huyết cho PJ này.