Trans: HK
______________________
“Được rồi… bắt đầu thôi!”
“Vâng ~”
Yuika hào hứng đồng ý với lời tôi – người vừa đeo găng tay dọn dẹp – nói.
Ngày mai là buổi học nhóm đã hẹn trước với Takahashi.
Để nơi này trông như “chỗ chỉ có 1 người sống”, chúng tôi phải dọn dẹp rất nhiều thứ.
Tôi vẫn đang thắc mắc tại sao Yuika lại muốn cái tình huống như thế này diễn ra đây…
Và khi tôi hỏi thì cô nàng chỉ mỉm cười tinh nghịch rồi bảo: “Tớ muốn nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Shuu-kun.”
Có nghĩa là Yuika vẫn chưa có ý định cho tôi biết mục đích thật sự của cô ấy, nên tạm thời tôi cũng không cần nghĩ về nó quá nhiều.
Còn giờ thì, cần phải chuẩn bị thôi.
“Rồi, Yuika cất đồ cá nhân của cậu vào phòng đi. Còn tớ thì sẽ bắt đầu từ đây.”
“Cũng được thôi nhưng…”
Khi tôi giơ chiếc khăn lau lên cho xem, Yuika khẽ nghiêng đầu.
“Shuu-kun lau dọn chỗ này khá thường xuyên, nên chẳng phải nó vốn đã sạch sẽ rồi sao?”
“Không hề nhá.”
Tôi lắc đầu đáp lại lời cô ấy.
“Ví dụ như…”
Tôi tập trung nhìn vào chiếc ghế sofa… rồi nhặt 1 sợi tóc bị kẹt trên đó lên.
“Nhìn đi.”
Chỉ nhìn sơ thôi cũng dễ dàng nhận ra đó là là một sợi tóc dài, màu hơi nâu của Yuika.
“Tớ phải xóa sạch mấy cái dấu vết như thế này.”
“Không biết Takahashi-san có phải kiểu người sẽ để ý đến những chi tiết như thế hay không ta?”
“Cẩn tắc vô ưu.” [note52169]
“Mà, nếu Shuu-kun đã muốn thì cứ thế đi.”
Yuika cười gượng nói.
Sau đó, chúng tôi tách nhau ra để làm phần việc của riêng mình.
Yuika đi loanh quanh dọn dẹp đồ cá nhân của cô ấy trong phòng khách, còn tôi thì lau chùi mọi thứ.
“…”
Kim đồng hồ lặng lẽ chuyển động.
“…”
Kim đồng hồ lặng lẽ chuyển động.
“…”
Kim đồng hồ lặng lẽ chuyển động.
“…”
…Ừm.
Dù cho có lẽ chỉ là cảm giác của mình tôi thôi.
Nhưng mà… im lặng ghê.
Phải thú thật là tôi bắt đầu cảm thấy chán rồi… Và khi tôi chỉ vừa nghĩ thế thôi.
“Tình bạn của chúng ta–♪ là vĩnh cửu–♪”
Giọng Yuika đang ngân nga một bài hát vang lên.
Đó là ca khúc từ một bộ anime mà chúng tôi từng xem cùng nhau.
“Cùng đường bí lối, là điều không tồn tại♪”
““Chỉ cần tớ và cậu ở cùng với nhau, chúng ta là vô đối–♪””
Tôi cũng ngâm nga theo cô ấy.
Dù đã 10 năm trôi qua nhưng lời hát và giai điệu cứ thế thoát ra khỏi miệng như vẫn còn ghi nhớ nó.
Khi liếc nhìn sang Yuika, tôi thấy cô ấy cũng đang nhìn về phía này cười tươi.
Tôi khẽ mỉm cười.
““Dù có là kẻ địch như thế nào đi nữa thì cứ việc bơi hết vào đâ–y♪””
À… tôi nhớ rồi.
Ngày xưa, tôi thường bị phạt phải nhổ cỏ trong vườn vì lấm lem bùn đất sau khi chơi với Yuu-kun.
Và Yuu-kun cũng luôn giúp tôi chịu phạt.
Dù là việc nhổ cỏ nhàm chán thì cũng sẽ trôi qua trong nháy mắt khi chúng tôi vừa cùng nhau làm, vừa hát như thế này…
““Chúng ta–””
“Lúc nào, cũng?”
… Hửm?
Đột nhiên Yuika ngừng hát.
Vì thế mà tôi bị lạc điệu, và đoạn cuối trở thành thảm họa.
“…Nè, Shuu-kun.”
“Sao?”
Tôi quay lại theo phản xạ sau khi cảm thấy như mình vừa bị ảo giác về việc bị gọi tên với tông giọng thấp đến âm độ C
Sau đó, Yuika bước đến từ hướng có vẻ như vừa quay lại từ phòng cô ấy.
“Cái này…”
Không hiểu sao mà biểu cảm trên mặt cô ấy hoàn toàn biến mất như thể đang mang một chiếc mặt nạ kịch. Mà khoan, gì cơ… tóc à? Nó được giơ về phía tôi.
“Tóc ai đây?”
“Hả!?”
Diễn biến bất ngờ khiến giọng tôi vô tình thoát ra.
Gì mà “của ai”… mà khoan, là của ai vậy!?
Nó dài hơn tóc Yuika thấy rõ, và có lẽ là tóc con gái… nhưng…
“Lạ quá nhỉ? Từ sau khi dọn đến, lẽ ra là chỉ có mỗi tớ và người của công ty dọn nhà từng bước vào căn nhà này. Không lẽ là Shuu-kun, lợi dụng lúc tớ không có mặt mà…” [note52170]
“Khoan, chờ chút! Thề có trời là tớ cũng không biết gì hết!”
Người của công ty chuyển nhà là đàn ông, và sự thật cũng đúng như Yuika đã nói, vậy thì rốt cuộc là tóc của ai!?
“Ừ-ừm… có khả năng là, ể–? Chuyện gì…”
“… Phụt, hahaha!”
Khi mà đầu tôi còn đang điên cuồng phân tích trong hoảng loạn, Yuika đột nhiên cười phá lên.
Cứ như gương mặt không khác gì băng vĩnh cửu nãy giờ chỉ là ảo giác vậy.
“Làm gì mà căng thế, tớ đùa thôi mà.”
“Ờ-ờ…”
Đùa từ khúc nào thế…?
“Chắc là tóc của Takahashi-san khi cô ấy bám vào tớ hôm trước á. Lúc nãy khi xử lý bộ đồng phục thì tớ đã tìm thấy và đùa một chút.”
“Mong cậu từ giờ xì tốp mấy trò đùa hại tim như thế lại giùm cái…”
Cứ đà này thì sớm muộn thôi, trò đùa của cô ấy sẽ dẫn chúng tôi đến một cuộc họp và điều tra chi tiết luôn quá…
“Xin lỗi, xin lỗi mà, chỉ là tớ không nghĩ cậu lại hoảng đến thế…”
“Hay quá ha…”
Thú thật thì, Yuika của lúc nãy nhìn rén VÔ CÙNG LUÔN…
“Hơn nữa, cứ yên tâm đi.”
Yuika cười khúc khích, sau đó nhún vai nói.
“Tớ là một cô vợ khá là rộng lượng đó. Chỉ một hay hai lần lầm lỡ thì cũng…”
“Này!”
Vì nghĩ rằng cô ấy lại đang đùa, nên tôi vội ngắt lời và chen vào.
“Tớ chỉ có mỗi Yuika thôi. Tớ thề là cả quãng đời còn lại của mình cũng sẽ luôn như thế.” [note52171]
Tuy có hơi xấu hổ khi nói ra.
Nhưng đó cũng là những từ xuất phát từ tận đáy lòng tôi.
Tôi sẽ không bao giờ làm gì phản bội Yuika hết.
Còn Yuika, cô ấy đang chớp chớp mắt ngạc nhiên…
“Fufu… Tớ đánh giá cao quyết tâm tốt đẹp đó của cậu đấy.”
Cô ấy chỉ thẳng vào tôi trong khi nói.
“V-vậy thì tớ thu dọn đồ cá nhân của tớ tiếp đây.” [note52172]
Nói xong, cô vội vàng trở về phòng.
…Ủa?
Nãy cậu mới dọn xong và đáng lẽ là giờ không còn gì hết mới phải chứ nhỉ?
***
Đóng cửa phòng lại, tôi ngồi xuống tựa lưng vào cửa trong khi dùng tay ôm ngực.
“Ư, tấn công bất ngờ như vậy là gian lận đó…!”
Tớ chỉ có mỗi Yuika thôi – cậu ấy đã nói thế trong khi nhìn thẳng vào tôi.
Ôi, tôi không tài nào kiềm được nụ cười toe toét trên mặt mình lúc này…!
“Ehe, ehehehehe!”
Chết thật, không thể trở lại khuôn mặt như bình thường được.
Dĩ nhiên là tôi chưa từng nghi ngờ việc Shuu-kun sẽ lừa dối mình, nhưng khi được cậu ấy diễn đạt điều đó thành lời thì niềm hạnh phúc này không cách nào đong đếm cả.
Chỉ tưởng tượng cảnh Shuu-kun bước bên cạnh người con gái khác thôi đã đủ khiến tim tôi như rỉ máu rồi, nhưng cậu ấy lại một lần nữa làm tôi tin chắc rằng cái viễn cảnh như thế sẽ không bao giờ đến.
“Dĩ nhiên là, tớ cũng… chỉ có mình Shuu-kun mà thôi.”
Suốt 10 năm qua, và sẽ mãi mãi là như thế.