Trans: HK
_______________
Khoảng thời gian nào đó trong lớp.
“Nè Karasuma-san, Karasuma-san có bạn trai chưa thế?”
“Vẫn chưa.”
Yuika nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi từ một cậu bạn cùng lớp.
“Ồ, vậy thì chắc tớ có thể trở thành một trong những ứng viên chứ nhỉ?”
“Não à? Chú mày tuổi gì đòi sánh vai?”
“Tự biết thân biết phận đi ku.”
“Cóc ghẻ mà đòi la liếm thiên nga kìa.”
“Ác mồm quá thế!?”
“Hihi~.”
Yuika cười khúc khích khi nhìn thấy màn đùa cợt giữa các chàng trai.
Không như một kẻ cô độc là tôi đây, cô ấy rất hòa đồng và đã kết bạn được với nhiều người bất kể giới tính chỉ trong vài ngày sau khi chuyển đến đây.
… Nhưng.
Đó chỉ là những gì lúc đầu tôi nghĩ.
Hiện tại thì suy nghĩ đó đã thay đổi một chút.
“Karasuma-san, cậu có biết về quán café mới mở trước nhà ga không?”
“Ừm, hình như vừa khai trương hôm qua đúng không?”
“Nó đó! Nếu cậu rảnh thì hôm nay cùng đến đó nhé? Quản lý là người quen của tớ nên không cần phải xếp hàng và thậm chí là được mua suất đặc biệt nữa đấy!”
“À… xin lỗi nha. Nhà tớ khá là nghiêm khắc nên không la cà sau giờ học được.”
“Vậy à… ừm, ra thế, tiếc thật.”
Rõ ràng là Yuika đang xây một “bức tường” xung quanh cô ấy.
Thực sự không thể nào vượt qua được nó cả.
Nụ cười mà cô ấy đang phô ra trông có phần sáo rỗng hơn nụ cười tôi nhìn thấy khi ở nhà.
Có lẽ…
“Chà, tôi nghĩ là cũng khá giống với Shui-chan đó nhỉ?”
Eita đang ngồi cạnh tôi thì thầm.
“…Cậu đang nói về cái gì thế?”
Từ hôm ấy, không biết vì sao mà Eita đã nói chuyện với tôi một cách tỉnh như ruồi, và ngồi ở vị trí hiện giờ tự nhiên như ở nhà luôn.
“Thì, ánh mắt cậu như đang nói ‘cô ấy dựng nên một bức tường ngăn cách để xã giao’ vậy.”
“Đừng có đọc suy nghĩ ai đó như đúng rồi vậy chứ…”
“Dù vậy nhưng ánh mắt của Shui-chan vẫn tràn đầy tình yê–…”
“Cậu đang định bô bô cái quái gì ngay trong lớp học thế hả…!?”
Tôi vội bịt miệng Eita lại.
Có thể là bây giờ trông chúng tôi khá thân nhau đấy, nhưng hồi đầu thì mọi người trong lớp nhìn chúng tôi như thể gặp ma vậy.
Vì đã quen rồi nên hiện tại không có mấy ai chú ý đến bên này.
Mà, bỏ chuyện đó sang một bên… không khó để hiểu những gì mà Eita đang ám chỉ.
Giống như gia tộc Kujou, Karasuma cũng là một gia tộc “có giá trị lợi dụng”.
Những điều tương tự với tôi có thể gặp ở khắp mọi nơi.
Kết quả là tôi chọn lánh xa mọi người, còn Yuika thì chọn giữ khoảng cách một cách vừa phải.
…Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
“Yuika-san, cứu với!”
“Hự!?”
Một cô gái lao đến và húc vào bụng Yuika trong khi ôm cô ấy, và nạn nhân chỉ có thể rên lên.“Cứu tớ với Yuika-san! Mẹ tớ nói nếu trong bài kiểm tra tới mà tớ bị điểm liệt dù chỉ 1 môn thì sẽ cắt bớt một nửa tiền tiêu vặt của tớ đó ~!”
“Chuyện đó thì tạm gác sang một bên. Thế rồi mắc gì húc vào bụng tớ chứ…?”
“Tại tớ nghĩ rằng trước khi nhờ cậy gì đó thì ôm một phát thể hiện tình cảm để tạo ấn tượng tốt hơn ấy mà.”
“Ừ, và cậu gây ra một đống sát thương cho tớ luôn…”
Yuika cười gượng với vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng.
Tên của cô nàng đang ôm cổ là Takahashi Hina.
Hầu hết học sinh của ngôi trường này là học lên liên thông từ tận hồi tiểu học, nhưng cũng có vài người hiếm hoi thuộc về những gia đình bình thường, nhập học ở đây thông qua kì thi đầu vào. Và cô ấy là 1 trong số đó.
Tình cờ là tôi đã học cùng Takahashi-san từ năm nhất… nhưng cũng chưa từng trao đổi với nhau câu nào.
Điểm số của cô ấy rất xuất sắc vì dù sao cũng đã vượt qua được kì thi đầu vào cực kì khắt khe của ngôi trường này mà.
Ít nhất là cho đến hết học kì 1 năm nhất.
“Xin hãy cho tớ mượn sức mạnh của cô gái được đồn đãi là đã đạt điểm gần như tuyệt đối trong kì thi chuyển trường đi mà!”
“Nhưng tớ nghe nói rằng Takahashi-san cũng là người đứng top thi đầu vào và là đại diện phát biểu của học sinh…”
“Đó chỉ là vinh quang trong quá khứ thôi! Tớ đang sống trong hiện tại cơ!”
“Sao điểm cậu tụt nhanh như thế được vậy…?”
“Gì đâu mà nhanh chứ, đó là kết quả sau những gì tớ đã làm và tích lũy đến nay đó! Suốt 2 năm qua tớ đã học hành cực kì chểnh mảng!”
“Đấy là chuyện mà cậu nên nói với vẻ tự hào à…?” [note51891]
“Cuộc sống cấp 3 của tớ chỉ đến một lần thôi, và tớ sẽ không hối tiếc vì đã ưu tiên tận hưởng nó hết mình đâu!”
Ờm, có vẻ là vậy rồi.
“Rồi rồi, thế thì chúng ta học chung đi.”
“Ừm! Tớ yêu cậu, Yuika-san!”
Bức tường của Yuika dường như không tồn tại với cô ấy, hẳn là vì da mặt cô nàng này dày quá rồi.
Takahashi-san có lẽ là sẽ không quá ngại ngùng hoặc thô lỗ với người khác, nhưng ở trường chúng tôi, nơi các mối quan hệ giữa người với người phải tuân theo những “hoàn cảnh” tế nhị thì mọi người đều như thế.
Đó là lý do mà những người xem trọng phẩm giá của gia đình mình sẽ cố gắng tránh xa cô ấy, nhưng cũng có nhiều người lại thích cô nàng vì nó quá hiếm thấy ở nơi này.
Là bởi tính cách tươi sáng của cô.
“Nhân tiện thì, kiến thức của tớ từ nửa đầu năm 2 đến giờ đều không nắm chắc cái nào hết, xin được giúp đỡ ạ.”
“Haha… Cũng may là còn tự biết được sức mình đang ở đâu…”
… Nghe đâu cũng còn có câu nói kiểu “vì là tên ngốc nên sẽ được tha thứ thôi” thì phải. [note51892]
“À đúng rồi! Kujou-kun, Kuze-kun!”
“Ửm…?”
Trong khi đang nghĩ vài thứ hơi thô lỗ trong đầu thì tự nhiên bị gọi tên, khiến tôi vô tình thốt lên một tiếng.
“Mất công học nhóm rồi thì 2 cậu cũng tham gia nhé?”
““Hả…?””
Giọng chúng tôi chồng lên nhau bởi kinh ngạc từ lời đề nghị đột ngột kia.
“Ờ-ờm…”
“Tại sao tụi này cũng…?”
Quả nhiên là đến Eita cũng phải bối rối trước tình huống này.
“Hả? Chẳng phải 2 người cũng là bạn của Yuika-san sao?”
Nhưng Takahashi-san chỉ đáp lại với vẻ hiển nhiên.
Không lẽ người này… cô nàng này có quan điểm rằng ‘bạn của bạn cũng là bạn’ à…!?
“Fufufu.”
Khi tôi liếc nhìn sang, Yuika chỉ cười khúc khích.
Tôi đoán là mình phải tự quyết định rồi.
Thế thì…
“… Được thôi, tôi cũng sẽ tham gia.”
“Ừm, hoan nghênh gia nhập.”
“Hửm? Nếu thế thì đằng này cũng xin phép nhập bọn luôn.”
“Ok!”
Takahashi-san vui vẻ gật đầu với quyết định học cùng của chúng tôi.
“À, nhắc mới nhớ!”
Cô nàng đột nhiên vỗ tay như vừa nhớ ra gì đó.
“Nếu tớ nhớ đúng thì Kujou-san sống một mình đúng không?”
“Hả? Ừ, thì…”
Vì tôi đã từng bất cẩn làm lộ thông tin trước đây, nên việc tôi sống một mình được khá nhiều người biết đến… hình như vậy.
Mà, dù sao thì do hoàn cảnh đã thay đổi nên hiện giờ tôi không còn sống một mình nữa rồi.
“Sống riêng tuyệt ghê! Tớ cũng đang nghĩ đến chuyện sống riêng sau khi lên đại học nè!”
“V-vậy à…”
“Sống một mình cảm giác thế nào vậy? Quả nhiên là rất khó khăn ha?”
“Mà, thời gian đầu đúng là hơi rắc rối, nhưng quen rồi thì cũng không tệ lắm…”
“Ra vậy!”
Khoan, chờ chút.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi và Takahashi-san nói chuyện với nhau đúng không vậy…?
“Nếu được thì… có thể tổ chức học nhóm ở nhà Kujou-kun không? Tớ thực sự muốn được nhìn thấy căn phòng của người sống một mình!”
Cái người này, hình như có cách tiếp cận còn trực tiếp hơn cả Eita luôn thì phải!?
«Ồ-ồ…»
Yuika, Eita và tất cả bạn cùng lớp, những người mặc dù đều đã quen việc có ai đó ở xung quanh tôi, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Về phần mình thì, tôi nghĩ lý do Yuika có thể mở lòng với cô ấy là bởi dường như cô nàng này không có khả năng mang theo động cơ thầm kín nào…
“Ờm…………”
Từ chối kiểu gì giờ?
Tôi không còn sống một mình nữa… đó sẽ là câu từ chối thuyết phục nhất, và cũng dựa trên sự thật, nhưng tôi lại không thể nói cái sự thật ấy ra…
“Nghe được đó. Tớ cũng muốn xem nhà của Kujou-kun nữa.”
“Hả!?”
Trong khi tôi đang không biết nên trả lời ra sao thì một đòn tất sát được Yuika phóng ra, và tôi vô tình nhìn cô ấy chằm chằm.
Dù gương mặt đang mang một nụ cười xinh đẹp, nhưng tôi có thể thoáng thấy bầu không khí nghịch ngợm mà cô ấy đang giấu đằng sau nó.
Đến thăm “nhà tôi” cơ… thật là, làm như không phải “nhà cậu” vậy…
“Được rồi, thế thì học ở nhà tôi đi.”
“Tuyệt quá! Cảm ơn cậu nhiều!”
Sau khi tôi cười gượng gật đầu đồng ý, Takahashi-san giơ 2 tay và nhảy cẫng lên tỏ vẻ vui mừng.
Nếu mời ai đó đến nhà thì sẽ có nguy cơ mối quan hệ của tôi và Yuika bị lộ ra.
Nhưng nếu là điều mà Yuika đã muốn.
–Tớ nghĩ Shuu-kun nên có ít nhất 1 người như thế.
Đó là những gì mà cô ấy nói với tôi, nhưng tôi ước rằng Yuika cũng sẽ có được 1 người như thế.
Tôi mong rằng Takahashi-san sẽ có thể trở thành người đó… Thế nên mới hợp tác để tình bạn của chúng tôi có thể phát triển thêm, dù chỉ là một chút.