Tuổi mười bảy, cái tuổi nhiều kỷ niệm nhất của thời học sinh. Mười bảy tuổi, vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng đã có những rung động đầu đời với tình cảm đôi lứa.
Mà đó cũng là cái tuổi dễ xúc động bồng bột nhất.
Cũng là cái tuổi mà dễ gây tiếc nuối nhất!
Vì một khi qua đi, sẽ không bao giờ trở lại...
__Trích một vài đoạn__
Đoạn 1:
“Thiên Ân, tôi thích cậu!” Lâm Hạ Băng đứng trước mặt Lãnh Thiên Ân, thản nhiên mắt đối mắt mà lên tiếng. Giọng nói tỏ tình vừa ôn nhu vừa băng lãnh khiến hắn phì cười. Trời ạ! Lần đầu tiên hắn được thấy kiểu tỏ tình kiêu ngạo thế đấy.
“Này Băng Băng, cậu thích tôi mà không may là... tôi cũng thích cậu! Vậy chúng ta thử đến với nhau xem?\" Lãnh Thiên Ân cất giọng đùa cợt đáp trả Lâm Hạ Băng.
Lâm Hạ Băng thực sự ngạc nhiên, tên này cũng không vừa. Vậy cô chơi thử với hắn nào!
Đoạn 2:
“Con heo ngu ngốc. Mau tránh ra.” Lãnh Thiên Ân hốt hoảng hét lên với Lâm Hạ Băng, vội vã chạy lại kéo cô qua một bên. Hắn nhanh nhưng ấm nước sôi còn nhanh hơn, đã kịp đổ vào đôi chân mảnh khảnh trắng muốt của Lâm Hạ Băng khiến da thịt tấy đỏ một mảng lớn.
“Này tên đần, gọi ai con heo?” cô mặc dù đau đớn nhưng trên gương mặt xinh đẹp vẫn không có biểu hiện gì chỉ cười cười nhìn Lãnh Thiên Ân.
Đoạn 3:
Thiên Ân cùng Hạ Băng tay trong tay bước xuống chiếc xe cao cấp, xuất hiện nổi bật như để chứng minh rằng họ là của nhau. Ánh mắt chứa đầy hình ảnh của đối phương, tràn ngập hạnh phúc. Lướt qua bao nhiêu ánh mắt ghen tị cùng phẫn nộ, họ là vị hôn phu của nhau, họ có quyền! Để xem, có ai dám đứng ra chia cắt được họ nhé!
chương 10: tôi buông rồi!