Thể loại truyện: trọng sinh, nữ chính trước nhược sau cường, gia đấu, cung đấu, HE
_ Kiếp trước, nàng – mỹ nữ đệ nhất kinh thành, lại là một thứ nữ yếu đuối lại dễ tin người. Hậu quả là cái chết thảm đầy tàn khốc. Phụ thân không thương, nương yếu đuối, đích nữ tỉ tỉ hãm hại trong thầm lặng, bị các tỉ muội thứ nữ ngáng chân, biểu ca, biểu tỉ khi dễ. Tình thân trong mắt họ có lẽ chỉ là cái giẻ rách không hơn không kém. Ha...ha...ha, thật nực cười, uổng công nàng luôn kính trọng, thương yêu, luôn tin tưởng bọn họ - một đám người không bằng cầm thú. Ngay cả người luôn nhìn nàng thâm tình và ngọt ngào gọi nàng Tuyết nhi – phu quân chưa cưới của nàng cũng phản bội. Vậy nàng sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa. Nhânsinh đã ngắn ngủi,nhân tình lại bạc bẽo tựa phù du. Thật bi thương làmsao.
_ Kiếp này, nàng không tin vào cái gọi là tình thân, tình yêu nữa, nàng chỉ có một người thân duy nhất chính là mẹ. Nàng không cần danh vọng, không cần tình yêu, nàng chỉ muốn cùng mẹ sống một cuộc sống không màng thế sự, ẩn cư nơi núi rừng hẻo lánh. Nhưng tại sao mọi việc lại tiến triển không như nàng sắp xếp?
_ Trích đoạn 1:
“Danh hiệu đệ nhất mỹ nữ, ta không cần, ta chỉ muốn làm một xấu nữ an an ổn ổn cùng mẹ sống hết cuộc đời. Nhưng tại sao... tại sao ta lại trở thành xấu tài nữ đệ nhất kinh thành. Không... không... danh hiệu tài nữgì đó ta không cần, ta chỉ muốn mai danh ẩn tích cùng mẹ sống một quãng đời yên bình còn lại thôi. Tại sao? Tại sao?”.
_ Trích đoạn 2:
“Vương gia nói đùa, ta chỉ là một con gà rừng thấp hèn, không muốn trèo cao đến phượng hoàng cao quý là vương gia ngài. Tiểu nữ mệt mỏi không thể phụng bồi, xin vương gia thứ lỗi.”
“ Yêu ư? Ha... ha... ha công tử nói đùa, một xấu nữ như ta làm sao có quyền nói yêu ai? Ta không có thời gian cùng công tử nói chuyện phiếm.”
“ Vô tình ? Đúng, ta chính là một người vô tình, không có tình cảm, không có tình yêu đấy thì làm sao nào? Chẳng phải đó chính là tính cách của những người sát thủ như ngươi đó sao?Thật nực cười. Một sát thủ lãnh huyết, vô tình như ngươi không có tư cách nói ta”.
_ Trích đoạn 3:
“Ta thân là vương gia mà lại ngu ngốc tin lời kẻ xấu, hãm hại người ta yêu, ta còn sống trên đời này làm gì nữa. Tuyết nhi, ta xin lỗi, được nhìn thấy nàng lần cuối ta đã rất mãn nguyện rồi. Hãy tha thứ cho ta, Tuyết nhi, mong nàng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Tuyết nhi, vĩnh... biệt.”
“ Ha...ha... ha.... Thật nực cười, đường đường là hoàng đế Bắc quốc mà lại không thể lấy được người mình yêu. Ta còn làm hoàng đế làm gì nữa, ngôi vị hoàng đế này ta không muốn ngồi nữa, chính vì nó mà người ta yêu lại không cần đến ta.”
“ Trái tim nàng là vô tình? Được, vậy ta sẽ cho nàng trái tim của ta, để nàng có thể cảm nhận được mạch đập của ta, nó đang không ngừng kêu gào rằng: “ Ta yêu nàng, ta rất yêu nàng, ta mãi mãi yêu nàng. Lãnh Thiên Tuyết – cô gái vô tình của ta.”
“ Tại sao... ta đã thề là không yêu ai nữa mà, nhưng tại sao khi nhìn thấy hắn khổ sở ta lại thấy đau lòng?”
chương 24: thi thơ bắt đầu