Khởi đầu của câu chuyện này, phải đi từ vụ án chặt đầu thần bí trong đêm mưa… Tác giả: Yao Er (枖 儿)
Nguồn raw: Tangthuvien
Edit: SCR0811
VĂN ÁN
Bản ngắn gọn:
Nói một cách đơn giản thì đây là câu chuyện về một thiếu nữ mù đường và một chàng quỷ luôn âm thầm làm sứ giả hộ hoa.
Bản vô nghĩa:
Suốt hai mươi năm qua, kẻ mù đường Dung Phỉ không hề biết có một con quỷ luôn đi theo mình, mà còn là một con quỷ đẹp trai.
Con quỷ này luôn cầm dù giấy che mưa chắn gió, trừ tà đuổi hung giúp cô, bảo vệ cô chu đáo.
Nhưng sao lại phá hư nhân duyên của cô?
Mẹ nó, con quỷ này lại còn là một con quỷ háo sắc.
Lúc nào cũng tìm cách chấm mút cô, hết liếm tai, gặm cổ, lại sờ ngực, bóp eo, mút tới vô cùng sung sướng, lại còn hơi chút là đè cô xuống giường. Quả thực là khóc không ra nước mắt.
Cấp cấp như Luật Lệnh*! Hừ, muốn làm chồng quỷ, không có cửa đâu!
* Bản gốc là 急急如律令 [Jí ji rú lǜlìng], ý nói một việc gì đó quá gấp, cần được xử lý ngay, gấp như Luật Lệnh chạy. Trong truyền thuyết, Luật Lệnh là tên của con quỷ chạy nhanh nhất. Sau này đa số đạo sĩ sử dụng câu này như chú ngữ để triệu hồi quỷ thần. (Trích nguồn Baidu)
Mỗ quỷ cười xấu xa, giương vuốt quỷ, nhắm tới chỗ nào đó.
Có cửa, có cửa, có cửa thật mà!
Bản văn nghệ:
Dung Phỉ là một kẻ mù đường tới mức người khác phải câm nín.
Cô còn biết cách gọi mê tín của hiện tượng này chính là – quỷ dẫn đường!
Nhưng cô lại không biết, trên đầu mình luôn có một chiếc dù giấy mờ mờ ảo ảo, cùng cô trải qua vô số xuân hạ thu đông, giúp cô che mưa chắn gió, xua đuổi tà ma.
Khởi đầu của câu chuyện này, phải đi từ vụ án chặt đầu thần bí trong đêm mưa…
chương 105