Tên cũ: Trăm dặm Trường An
Thể loại: huyền huyễn, HE.
Nguồn convert: tangthuvien – Rich92
Edit: Phong Ca
Ta vốn chỉ là một thượng thần lười nhác.
Thích uống rượu, sợ phiền toái, thuở thiếu thời từng bị tổn thương nên cũng thờ ơ với chuyện tình cảm.
Mọi người đều nói U Minh Phủ tăm tối, ta khai một đoá hoa đào, là pháp thuật thượng cổ, thường ngày vốn không tin tà thần, ta to gan cứ thử một lần lại một lần.
Cuối cùng, quả đúng như thế.
Lần đầu tiên, bị người chiếm đoạt linh đan.
Lần thứ hai, thổ lộ tình cảm, giao ra tâm phế, kết quả nhận được chỉ là một câu, ‘xin lỗi, nhận nhầm người.’
Vì thế ta rốt cục cũng hiểu được, U Minh Phủ, thật sự không thể nở hoa đào.
Ta không cầu được tái kiến trên đỉnh thái sơn trăm hoa đua nở, bất quá chỉ muốn nói một câu, ‘Đừng tìm ta! Đừng tìm ta! Buông tha ta, chúng ta hãy quên nhau thôi!’
Vong Xuyên chớp mắt đã ngàn năm! Vong Xuyên, quên trọn ký ức ngàn năm!
Bách Lý Quân Hoa: “Có người nữ tử yêu thích hoa lan, vì thế ta trồng vườn lan này, đợi nàng trở về, dù là ngàn năm vạn năm, thương hải tang điền.”
Liễu Hoa Hiên: “Ta đã nghĩ, nếu ta chưa từng mở miệng cho nàng đi, nàng có nguyện ý giúp ta đứng trên cầu Nại Hà, trông coi dòng vong xuyên ngàn năm tuổi kia? Nhưng chung quy ta vẫn thương tổn nàng, ta vẫn phụ nàng.”
Diệp Tiếu: “Ngươi cũng biết, trên đời này vĩ đại nhất, đó là thời gian. Dù cho thề non hẹn biển, dù cho thâm cừu đại hận, mấy ngàn mấy vạn năm trôi qua, cũng sẽ phai nhạt, sẽ bị lãng quên.
************
Một kiếp phù sinh một kịch trường
Đồng sàng dị mộng kịch thê lương
Say sưa mộng cảnh ai người tỉnh
Tỉnh giấc nồng say mộng kịch tàn.
Một kiếp làm người, giữa hồng trần vạn dặm, thế đạo vô thường, hắn gặp được nàng. Giây phút hắn chìa tay ra cứu giúp nàng, nàng đã quyết định, tâm của nàng, máu của nàng, thậm chí cả thân thể phàm tục của nàng, tất cả đều trao cho hắn. Còn hắn, quân lâm thiên hạ, trái tim hắn rộng lớn quá, có thể chứa đựng ngàn vạn con dân, giang sơn xã tắc, nhưng lại chẳng chứa được nàng.
Kiếp thần, vạn vạn năm qua, nàng lại chẳng ngờ nơi trước kia từng là tim nàng, lại biết rung động một lần nữa. Lần này, quyết tâm bỏ lại những thương tổn, bất an, nàng như chim sợ cành cong, dò dẫm bước theo hắn, yên tâm rằng cuối cùng mình cũng đã cập bến hạnh phúc.
Giây phút trơ mắt nhìn thể xác tan biến vào hư không dưới trường kiếm của hắn, như những hạt bụi phiêu linh bất định, nàng đã muốn nói: ‘Ta muốn cùng chàng sinh nhi dưỡng tử, muốn được nắm tay chàng sống mãi mãi về sau, bách niên giai lão.’
chương 36: ngoại truyện 10