Thể loại: ngôn tình, tiên ma hai giới, huyền huyễn, oan gia hoan hỉ, HE
Số chương: 119 chương
Nhân vật: Thanh Loan ┃ phối hợp diễn: Nhạc Kha, Ly Quang, Lăng Xương, Đan Chu, …
Nàng là công chúa Phượng Tộc, miễn cưỡng xem như vậy đi.
Hắn là hoàng tử của Long Tộc, ừ, cũng miễn cưỡng xem như vậy đi.
Lúc ban đầu nàng nảy sinh tình cảm với hắn, lại phát hiện hắn chẳng những phong lưu, còn rất hay quên, vì bảo vệ mạng nhỏ, nàng đành phải dùng cách tôn trọng nhưng tránh gần gũi để đối xử với hắn.
Thật vất vả lắm hắn mới trở thành người bình thường, nói hết tâm sự với nàng, kết quả ——
Thân phận thật sự của hắn là con trai của Thiên Đế!
Mà nàng, là kẻ thù sống còn của Thiên Đình, công chúa của Tu La Tộc!
Hơn nữa thái tử Thiên Giới như hổ rình mồi, hoàng tử Giao Tộc yêu thầm đưa tình, công chúa Phượng Tộc oán hận khó yên. . . . . .
Ôi, phải phổ một khúc hoan ca long phượng trình tường, sao mà khó như vậy?
♥♥♥♥♥♥
Ta cúi đầu trước ánh mắt thúc bách cúa hắn, cực kỳ hèn mọn nói: “Ta đứng nhiên cũng biết mình chỉ là một con chim loan mồ côi, sống hay chết cũng có gì khác nhau, cũng không có bao nhiêu người bận tâm. Chỉ là…… Chỉ là tình huống hôm nay nguy hiểm như vậy, tam điện hạ ra tay tương trợ, cùng với lần trước thiếu chút nữa hồn phi phách tán, cũng được tam điện hạ bảo toàn, Thanh Loan vô cùng cảm kích, lại không biết làm sao báo đáp!”
Ánh mắt của hắn bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nếu không cách nào báo đáp, vậy lấy thân báo đáp đi?”
Ách…… ở thế gian nếu nói đến tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân này, dù sao kết cục vẫn là mỹ nhân lấy thân báo đáp. Nếu đặt ở tiên giới, nguyên bản này cũng có thể được.
Chỉ là, hắn cứu ta không chỉ một lần, hơn nữa lần đó đấu bại Côn Bằng chìm vào Đông Hải, đã là lần thứ ba cứu ta trong tình cảnh nguy hiểm.
Ta lại hiểu rất rõ về nguồn gốc của hắn, con rồng này có cái tật xấu là hay quên, nếu như ta xem câu nói này của hắn là thật, sau khi tránh khỏi kiếp nạn khó khăn này, có một ngày thành thân với hắn, khi rời giường vào ngày thứ hai sau đại hôn, hắn đứng ở đầu giường đánh giá ta một lúc, rồi lại hỏi một câu: “Vì sao ngươi ngủ trên giường của ta?”
Mẹ ơi…… Ta nên trả lời như thế nào?
Cái tật xấu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lại càng quan trọng.
Nếu như sau này ta cùng với hắn lại có con, sau một giấc ngủ hắn thức dậy không chấp nhận đứa con này, người bên ngoài tất nhiên sẽ cho rằng ta đã làm chuyện không có thể diện. Mặc dù tiên gia chưa từng có chuyện “Trầm đường” (*) — đương nhiên, Đông Hải vốn chính là ao lớn, hơn nữa lại không có cái ao nào lớn hơn Đông Hải – chuyện trầm đường quả thực làm chuyện phí công. Nhưng nước miếng của người ngoài rất đáng sợ làm cho ta chết chìm.
(*)Trầm đường: là tục bỏ nam nữ thông gian vào lồng heo làm bằng tre trúc, nhét tảng đá lớn vào rồi quăng xuống sông.
Long Phượng Trình Tường: Là một trong những hoa văn cát tường truyền thống của Trung Quốc. Trên bức tranh, long và phượng, mỗi con chiếm một nửa. Long là long đang bay lên trời, há miệng quay đầu về phía phượng, Phượng là phượng đang bay lượn, giương cánh xòe rộng, đưa mắt nhìn long, mang ý nghĩa cát tường, hòa hợp.
chương 119: một vài ngoại truyện nhỏ