Văn án:
Ta, Ngọc Tử Hành, ba tuổi mất mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi mất tổ mẫu*, thực là một kẻ được ông trời định sẵn để làm một kẻ độc hành.
*Tổ mẫu: Bà nội
Bá phụ “mạo hiểm tính mạng” nuôi ta đến năm 13 tuổi, kết quả, người nối dõi của Đường gia Nam phủ vì sốt cao mà chết, Thế tử của Trần hầu Tây Kinh cũng ngã ngựa mà qua đời… Mọi chuyện xảy ra khiến cả Đại Nghiệp rộng lớn này chỉ cần nghe thấy tên ta là kinh hồn bạt vía.
Đến mức, nếu như muốn dọa trẻ con nín khóc vào ban đêm, người ta sẽ nói:
Ngọc Giang Quân đến đánh cho bây giờ.
Ngọc Tử Hành muốn làm thê tử của con đấy.
Ngọc Giang Quân là bá phụ của ta, phương pháp giáo dục của người từ lâu đã được người đời nể sợ.
Đương nhiên, bên cạnh bá phụ còn có rất nhiều hạ thủ, không ít người đều là những bằng hữu chí cốt của bá phụ, cũng không phải là không có tôn tử nào của họ khiến bá phụ vừa lòng, nhưng, bọn họ đều là những người đã cưng nựng, yêu thương ta từ bé, ta không nỡ khiến họ đoạn tử tuyệt tôn, cho nên lần nào cũng khéo léo chối từ.
Ta vẫn luôn cho rằng bản thân mình sẽ ở vậy như thế, cho đến năm 18 tuổi, ta tự mình đến Ngọc Hòa Quan tìm một lão đạo sĩ, hỏi ngài ấy liệu ta có đủ duyên để trở thành một nữ đạo sĩ hay không?
Không ngờ lại tình cờ chạm mặt Thái hậu ở đó.
Ta cùng người uống trà, bàn luận về cách bài trí ở đây, người ưu ái thưởng cho ta một chiếc vòng.
Sau đó, ý chỉ truyền xuống, ta trở thành Ngọc Chiêu nghi của hậu cung đầy sóng gió này.
chương 15: ngoại truyện