Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Tên tiếng Trung: 咬痕.
Tên Hán Việt: Giảo Ngân.
Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, thiên chi kiêu tử.
Editor: Văn Văn, Bèngg, quynhnhuuu110997
Designer: Wi (KwetTeam).
Có một kiểu người, không ai hiểu hắn, không ai quan tâm hắn, tất cả đều cho rằng hắn là kẻ không ra gì, đều sợ hãi hắn. Nhưng, luôn có một người sẽ không như vậy.
Và người đó sẽ trở thành một người cực kì đặc biệt, bởi vì người đó khách với những người kia, sẽ không xa lánh hắn, sẽ gần gũi, quan tâm hắn.
Tần Lâu từ nhỏ đã là một người điên như thế, và cũng có một người con gái không hề sợ Tần Lâu.
Và người con gái đó chính là mối tình đầu của hắn.
Chỉ là, sau đó, mối tình đầu chết đi, Tần Lâu càng điên đến "vô pháp vô thiên" (không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả).
Hắn xem cuộc đời như trò đùa, xem thường tất cả. Số ít mọi người hiểu rõ chuyện tình mà thở dài, dù cho thể xác có hoa mỹ như lúc ban đầu, nhưng bên trong tại một nơi nào đó đã "thối rữa", "mưng mủ".
Cho đến một ngày nào đó, người con gái vô cùng giống mối tình đầu xuất hiện. Tần Lâu đem cô đoạt về làm trợ lý tư nhân cho mình, bị mọi người đồn đại rằng bọn họ càng là tình nhân. Những người xung quanh đều tội nghiệp cho Tống Thư: Tần Lâu vô cùng cưng chiều cô, sủng cô tới tận trời rốt cuộc chẳng qua chỉ xem cô như thế thân. Cuốn《Ngược luyến tàn tâm chỉ vì yêu tổng tài của thế thân》được người trong tập đoàn phát hành mười mấy phiên bản.
Trong cuộc họp thường niên, Tống Thư bị vài đồng nghiệp nữ trêu đùa: "Thế thân, cô thật đáng thương."
Tống Thư cũng thật sự phối hợp, mặt mày trầm xuống, lã chã chực khóc:
"Không sao cả, tôi nguyện ý chịu thiệt thòi, cho dù anh ấy chỉ thích khuôn mặt này của tôi."
Thanh âm chưa dứt, cô đã bị người đàn ông phía sau kéo vào trong ngực.
Cảm giác choáng váng lại tới, người đàn ông từ trước đến nay bất cần đời lại hướng ở trên mặt cô cọ cọ, ánh mắt âm trầm, thanh âm lại ủy khuất giống như một đứa trẻ:
"Tống Thư, chơi trò giả chết vui lắm sao."
****
Sau này có người hỏi Tống Thư: "Năm đó cô thật vất vả mới trốn thoát được, vì sao còn muốn mạo hiểm mà quay trở về bên cạnh anh ta?"
Tống Thư cười cười.
Bởi vì cô không thể quên được.
Đã từng bị người thiếu niên có đôi mắt đỏ ngầu dọa sợ đến nỗi che miệng, nhìn người nào đó từ từ hôn lên mu bàn tay của mình, trong mắt đều là sự điên cuồng trầm luân mê luyến, môi mỏng lại khắc chế đến phát run.
Trên đời này không có ai yêu tôi như anh ấy cả.
Phấn đấu đến quên mình.
______________
⚠ Lưu ý:
- Tính cách nam nữ 9 cực đoan, có chút phản xã hội. Nếu k thích thì xin vui lòng click back trong yên bình, không nói lời cay đắng, cmt chửa bới đứa con tinh thần của tác giả cũng như công sức của editor.
Chân thành cảm ơn~
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
chương 100: ngoại truyện 8