Viện bảo tàng trưng bày Thao Thiết, Kì Lân, Phượng Hoàng, Cùng Kỳ, Tất Phương*, Cửu Vĩ Hồ,… thông bảo tuyển dụng tìm một nhân viên quản lí là nhân loại.
* Tất Phương: một loại thần thú hiện ra mỗi khi có hỏa hoạn trong truyền thuyết Trung Hoa. Có hình tượng là con hạc, màu xanh có pha chấm đỏ, chân trần, mỏ trắng, có một chân (hoặc chỉ có một cánh), thường ngậm một ngọn lửa.
Nhân viên quản lí này phải phụ trách mọi việc trong viện bảo tàng, bao gồm cả việc trưng bày, bảo quản, bảo vệ, bán vé, tuyên truyền, kế toán, đầu bếp,… tất cả các loại công việc.
Mà cả viện bảo tàng này chỉ có duy nhất một mình cậu, MỘT MÌNH CẬU mà thôi!
Nhưng nhìn đến số tiền lương cao chót vót kia, cậu nhịn, dù sao cậu cũng là một con người đầy nghị lực.
Mặc dù viện trưởng chỉ phụ trách công việc giám sát, quản lí nhân sự thì chỉ phụ trách việc xuất quỷ nhập thần, còn nhóm trưng bày thì chỉ biết ăn uống rồi gây sự.
Nhưng ai bảo cậu đã kí hợp đồng làm chi, nên cậu quyết định tiếp tục nhịn.
Mãi cho đến khi tháng lương đầu tiên được phát, cậu không thể nhịn được nữa mà nổi nóng.
Đờ mờ! Có ai mà phát tiền lương là một bó hẹ như vậy không chứ!!
Vì nuôi sống bản thân và đám ăn hàng trong viện bảo tàng kia, Lăng Mục Du sờ cằm, lần lượt nhìn Thao Thiết, Kì Lân, Phượng Hoàng, Cùng Kì, Tất Phương, Cửu Vĩ Hồ… rồi nở nụ cười Vô. Cùng. Tươi. Rói.
Nhóm yêu quái lạnh run: Viện trưởng, nhân loại thực đáng sợ! QAQ
Viện trưởng: Đây không phải là hẹ, mà là Chúc Dư, có màu xanh sáng và hình dáng như hẹ, ăn vào sẽ không thấy đói nữa.
Tiểu Ngư (1): Vậy nó có thể dùng để mua nhà hay mua xe không?
Viện trưởng: Đồ phàm nhân ngu xuẩn không biết nhìn hàng!
Tiểu Ngư: Haha…
Dò mìn:
Truyện này có bối cảnh là hiện đại giả tưởng, có thiết lập của cá nhân, xin đừng khảo chứng.
Phác thảo nội dung tác phẩm: kinh doanh viện bảo tàng, thuận tiện đánh quái, nói chuyện yêu đương.
Tác phẩm này giọng văn hài hước, làm người đọc cười đau cả bụng, miêu tả nhóm thượng cổ thần thú đáng yêu đơn thuần. Tình cảm của nhân vật chính tự nhiên, nước chảy thành sông. Đây là một câu truyện sảng văn đầy thú vị và vui vẻ.
chương 144: phiên ngoại