———- Văn án
Một người đàn ông dáng vẻ chật vật kinh hoàng đè lên bàn cố gắng giải thích với cảnh sát: “Mấy người phải tin tôi, chỗ đó là địa ngục, tên ấy… tên ấy chính là ác quỷ, hắn là thằng điên, khó khăn lắm tôi mới trốn thoát…”
Cảnh sát cau mày hỏi: “Người mà anh nói là ai?”
Kể từ khi giải cứu một người đàn ông suýt chết đuối ở ven sông trong trấn thì anh ta vẫn luôn trong tình trạng hoảng loạn, nói năng không rõ ràng, bọn họ cố gắng hiểu những gì anh ta muốn nói và làm rõ nguyên nhân suýt chết đuối.
“Tôi không biết hắn là ai, chỉ biết chỗ đó rất đông người, hắn thì ở trên cao vời vợi còn những người khác kể cả tôi lại phải lấy lòng, biểu hiện như súc vật, mỗi ngày đều sống không bằng chết…” Người đàn ông dường như nhớ đến điều gì đó nên người run lẩy bẩy, bỗng vén tay áo lên, bên trên chằng chịt vết thương, có vết dao có vết roi, thậm chí vài dấu vết còn cắt sâu vào tận xương trông hết sức khủng khiếp, anh ta kích động, “Nhìn đi, những vết thương này đều do người của hắn làm ra, chúng không hề xem bọn tôi là con người, chúng không có nhân tính…”
Cảnh sát nhìn nhau một hồi rồi quay sang nhìn anh ta: “Vậy anh biết hắn có đặc điểm nào không? Hơn nữa chỗ đó là chỗ nào?”
Anh ta ôm đầu, mắt trợn lớn cố nhớ lại: “Hắn… bộ dạng của hắn trông rất có tiền, mỗi lần xuất hiện đều sẽ ôm theo một người… Phải rồi, tôi từng nhìn thấy người đó, mặc dù sau khi nhìn tôi xém bị móc hai mắt nhưng tôi nhớ rất rõ ngoại hình của người đó và tên ác quỷ ấy tương tự nhau…”
Cảnh sát chau mày như nhớ đến gì đấy, trầm giọng khuyên nhủ: “Tạm thời anh đi nghỉ đi, chúng tôi sẽ điều tra, đợi anh tỉnh táo hồi phục thể lực thì anh sẽ phải có mặt trong một buổi lấy thông tin khác.”
Người đàn ông gật đầu liên tục.
Ngày hôm sau, anh ta bị tìm thấy phơi thây ở trước đồn cảnh sát, hai mắt khoét rỗng, một vết dao sâu hoắm từ cổ họng xuống đến rốn…
Cảm giác lạnh lẽo dâng trào khắp người cảnh sát, trực giác mách bảo tên ác quỷ trong miệng nạn nhân dám ngông cuồng giết người rồi quăng xác trước cửa đồn, e rằng không phải người họ có khả năng đối phó…
———-
chương 20