Nhưng có lẽ, đôi khi, như lúc này, những kỉ niệm giấu kín trong tim bỗng ùa về khuôn mặt của một người, đó là gương mặt tôi đã từng quen thuộc biết bao, nhưng lại luôn mịt mờ trong tim tôi, dù tôi có cố gắng khiến khuôn mặt ấy trở nên rõ ràng thế nào đi chăng nữa, luôn tốn công vô ích. Chỉ riêng cảm giác của tôi đối với với khuôn mặt ấy vẫn luôn rõ ràng như vậy, rõ ràng đến nao lòng, đến đau thấu con tim. Bạn đang đọc truyện Viết Xuống Chút Hồi Ức của tác giả Nhu Nhược Căng Trì. Tôi luôn suy nghĩ và tự hỏi, rằng tôi có thật sự là một phần của thế giới, của cộng đồng này không
Tôi cho rằng có. Nhưng mà là một sự trói buộc, một thứ khiến tôi phải che lấp đi sự thật, sự nhút nhát, sự yếu đuối của tôi lại khiến bao người sống vui vẻ, hạnh phúc, thậm chí tự hào về tôi.
Còn tôi, chỉ có thể vui vẻ lây từ những cảm xúc đó.
Nhưng có lẽ, đôi khi, như lúc này, những kỉ niệm giấu kín trong tim bỗng ùa về khuôn mặt của một người, đó là gương mặt tôi đã từng quen thuộc biết bao, nhưng lại luôn mịt mờ trong tim tôi, dù tôi có cố gắng khiến khuôn mặt ấy trở nên rõ ràng thế nào đi chăng nữa, luôn tốn công vô ích. Chỉ riêng cảm giác của tôi đối với với khuôn mặt ấy vẫn luôn rõ ràng như vậy, rõ ràng đến nao lòng, đến đau thấu con tim.
chương 72: chương 72