Edit: Gián
Thể loại: Cổ trang, cung đình, cường công cường thụ, BE.
Vào bảy năm trước, ở Giang Thành nghiệp chướng sâu sắc tạo nên. Cũng bởi một câu nói vô tâm: “Sắc như xuân hoa” của người khác, chỉ vì một lần ngoái đầu nhìn thấy một nụ cười tỏa nắng... mà Nghiêm Tiểu Chu khi mười lăm tuổi đã thi đậu tiến sĩ nhưng cũng từ đó bị biến thành đồ chơi trong mắt của đương kim hoàng thượng Chu Viêm Minh.Bảy năm sau, thoả thuê mãn nguyện đã sớm theo nước chảy về đông…
Từ tận cùng dục vọng sinh yêu, cực yêu sinh hận, cực yêu cực hận vạn kiếp bất phục. Chu Viêm Minh dày vò quằn quại trong tình yêu, đương triều thiên tử hoàn toàn không nhận được sự đáp trả thật lòng, chỉ thêm chà đạp vũ nhục Nghiêm Tiểu Chu trầm trọng.
Cầu được khổ, cầu không được cũng khổ!
Kí ức bảy năm, làm sao có thể nhẫn nhục chịu đựng?!
Phong đao tuyết kiếm qua đi, rốt cuộc nên chấm dứt, để có chút hạnh phúc….
Thế nhưng, thập đại khổ hình còn thiếu một nét.
Trầm luân địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh......
Trích:
“Thế nhân chỉ nghĩ đến thương cân động cốt – đó là khổ ải hết sức thảm thiết, kỳ thật chỉ là số không. Cái gọi là khổ hình, chính là từ tâm mà phát, chặt đứt ý nghĩ con người, làm hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, ngày đêm chịu dày vò, trầm luân địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh, chẳng phải so với cái gì đau đớn đều tới khắc cốt?”
chương 18