Người dịch: Ánh Nguyệt
Tiêu Dao là một nàng yêu quái bình thường, cuộc đời bình thường, pháp thuật bình thường, kết bạn với một cậu yêu quái khác cùng sống những tháng ngày tiêu dao không cần lo nghĩ.
Dạ Mặc là một chàng trai loài người, lại vì một câu nói bông đùa của nàng yêu quái Tiêu Dao mà nỗ lực tu luyện thành yêu, nỗ lực thực hiện lời hứa của chính mình, cùng nàng sáng chơi biển cả chiều về nương dâu, tận hưởng mọi vui vẻ khoái lạc của thế gian.
Một con yêu quái lười nhác vô công rồi nghề ăn no chờ chết như nàng, lại được nuôi dưỡng bởi một vị thần tiên thân phận bí ẩn, pháp lực vô biên. Nàng không biết người đã nuôi nàng cả vạn năm nay rốt cuộc là thần tiên gì, cũng giống như chính nàng cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là loại yêu quái gì.
Vì sự xuất hiện của một nam nhân kỳ lạ toàn thân đều là màu trắng, ngũ quan thanh tú, nét mặt hao gầy, tóc mai điểm sương, nàng đã bị “người cha hờ” của mình quẳng đi không thương tiếc.
Chuyện quái gì đã xảy ra chứ?
Theo lý mà nói, một kẻ đã từng làm thú cưng như nàng hoàn toàn có lý do để cho rằng, ngày đó chính vì sự xuất hiện của nam nhân kỳ lạ kia mới dẫn đến chuyện nàng bị người cha hờ có mới nới cũ vứt bỏ như vậy. Đại thúc hào sảng và thanh niên tuấn mỹ, thực sự là hợp với ý quần chúng nhân dân hơn...
Thế nhưng, rõ ràng mới chỉ gặp nhau có một lần, vì sao nàng luôn cảm thấy vị thần cao cao tại thượng ấy và một con yêu quái kém cỏi tầm thường như mình có mối liên hệ ràng buộc vô cùng chặt chẽ? Mỗi lần ở cạnh nhau, nàng đều cảm thấy nguyên thần của y chập chờn dữ dội. Nhưng sao có thể vậy được? Sao nàng có thể cảm nhận được nguyên thần của một vị thần tiên có tu vi cách mình một trời một vực chứ?
Dù là yêu hay hận, đè nén chịu đựng như vậy tất phải có nguyên nhân sâu xa.
Mà nguyên nhân này, có lẽ phải liên quan đến nàng của cả vạn năm trước.
Một nàng, mà chính nàng đã không còn nhớ rõ…
Mắt Bắc Hải, địa ngục A Tỵ, Thiên đình, Quán Giang Khẩu, nông trang Giang Nam, đỉnh Côn Lôn, Mặc Dao giới, bao nhiêu biến cố xảy ra đến nghiêng trời lệch đất, đều bắt nguồn từ một nguyên nhân sâu xa từ mãi thuở hồng hoang…
Nếu đã chẳng còn nhớ được gì nữa, thì cho dù hồn phách vẫn như trước, cũng có quan hệ gì với người đã chết kia?
Cho nên yêu hận đã từng trải qua, thì có liên quan gì đến ta của hiện tại?
Cho nên cứ xem như, ta đã từng yêu huynh, vậy thì đã sao?
Thật ra tư tưởng trung tâm của truyện chính là, nếu không phải cùng một chủng loại thì không nên ở bên nhau.
“Không phải bởi vì biến thành yêu quái nên ta mới yêu nàng, mà bởi vì yêu nàng cho nên ta mới biến thành yêu quái.”
“Lập thệ thành yêu” - câu chuyện về một tình yêu kỳ lạ, vì lời thề mà biến thành yêu quái.
chương 14: ngoại truyện