Với lối dẫn dắt lôi cuốn, hoành tráng, bí ẩn mà không kém phần hài hước, sắc màu rất điển hình của Đại thần Trí Bạch sẽ vẽ ra một câu truyện khiến bạn không cách nào rời mắt. Nếu đã từng thưởng thức qua hai tuyệt tác của Trí Bạch là Tướng Minh và Tranh Bá Thiên Hạ tất nhiên không thể bỏ qua Đế Trụ. Nhà Đường diệt vong mở đầu cho thời kỳ phiên trấn cát cứ Ngũ Đại Thập Quốc. Lưu Lăng tái sinh, trở thành Cửu Hoàng tử của Bắc Hán quốc.
Bắc Hán quốc tọa lạc tại Sơn Tây, là một quốc gia có diện tích vô cùng nhỏ bé, thiên tai quanh năm, đất đai cằn cỗi, dân chúng lầm than. Trong dòng sông lịch sử thênh thang chảy xiết, Bắc Hán xuất hiện như một bọt nước, một đóa hoa sớm nở tối tàn, một con đom đóm vụt sáng rồi tắt lịm, tồn tại duy hai mươi chín năm, nối ngôi qua bốn đời.
Liệu sự xuất hiện của Lưu Lăng có thể nghịch chuyển dòng chảy, cải biến vận mệnh của Bắc Hán quốc, biến đổi thế cục toàn diện của thời loạn thế Năm Triều Mười Nước?
– – – – – –
Nhân vật chính Lưu Lăng, kiếp trước hắn là một người bệnh tật, quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh, cùng sách bầu bạn. Nhưng hắn vẫn rất may mắn, có được một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương. Cũng chính nhân tố này đã tạo nên con người trọng tình ở Lưu Lăng.
Lần nữa mở mắt, trời ban cho hắn một cuộc đời mới, một thân phận hiển quý người người quỳ lạy. Trớ trêu thay, lại tước đi thứ hắn quý trọng nhất – tình thân.
“Sinh” ra trong nhà Đế Vương, hắn không thể không đấu, không thể không giết, không thể không kiên định.
Nhưng hắn tuyệt sẽ không giết vì khát máu, sẽ không giết vì ham muốn.
Hắn giết, là vì thủ hộ.
Hắn giết, là vì kiên trì.
Tay hắn dấy đầy máu tanh là bởi không muốn khắp cả đại địa chìm trong biển máu.
– – – – – –
Về đến thời đại này, Lưu Lăng vẫn nhớ mãi không quên cha mẹ kiếp trước của mình. Hắn tự tay họa một bức tranh chân dung của cha mẹ, rồi treo trong thư phòng, ngày ngày nhìn ngắm, những lúc bế tắc, hắn sẽ độc thoại như đang tâm sự thổ lộ cùng cha mẹ.
Một đoạn trích nhỏ, nhưng cũng đủ để nói lên con người của Lưu Lăng:
Lưu Lăng xoay người nhìn bức họa cha mẹ treo trên tường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ấm áp. Hắn nhìn khuôn mặt quen thuộc trong bức họa, ánh mắt dịu dàng.
– Cha mẹ, con trai sắp phải ra chiến trường nữa rồi. Lần này không giống như lần trước, có lẽ vận số của Bắc Hán đã hết thật rồi. Cha mẹ, con trai đã làm đủ nhiều cho quốc gia này rồi, nhưng Bắc Hán thực sự quá nhỏ bé, rất khó cầu sinh tồn trong ngõ hẹp.
– Nhưng, con trai không thể buông tay mặc kệ! Nhị ca đối với con ân trọng như núi, nếu con không dốc toàn lực giúp huynh ấy bảo vệ giang sơn xã tắc này, quãng đời còn lại sẽ không thể thanh thản mà sống. Bất luận thế nào, con trai cũng phải ra sức thực hiện. Nếu con trai may mắn chiến thắng, nhất định là cha mẹ ở phương xa đang cầu nguyện cho con trai. Nếu con trai bại, chỉ có thể trách nhị ca sinh không gặp thời, một bụng tham vọng mà không thể thực hiện.
Lưu Lăng nhìn bức họa cha mẹ, tự lẩm bẩm một mình.
Với lối dẫn dắt lôi cuốn, hoành tráng, bí ẩn mà không kém phần hài hước, sắc màu rất điển hình của Đại thần Trí Bạch sẽ vẽ ra một câu truyện khiến bạn không cách nào rời mắt. Nếu đã từng thưởng thức qua hai tuyệt tác của Trí Bạch là Tướng Minh và Tranh Bá Thiên Hạ tất nhiên không thể bỏ qua Đế Trụ.
chương 119: bình địa kinh lôi