Cử chỉ này chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với nam nhân, hắn hưng phấn mà nhanh tay hơn nữa… Edit: Kún
Thời gian trôi qua đã mười hai năm! Mười hai năm!
Hắn là Tần Nghị, một quý công tử tiếng tăm lừng lẫy, vốn tưởng rằng sự nghiệp cùng tình trường đều như ý, không tưởng được, cuộc đính hôn mười hai năm liền, bị một đao thiên lôi bổ xuống: “Anh yêu, chúng ta giải trừ hôn ước thôi!”
Giải trừ hôn ước? Vì sao? Hắn không cho phép!
Nhưng mà, cho dù trong lòng hắn có lửa giận ngút trời, một khi đối mặt với vị hôn thê của mình, hung thần ngay lập tức hóa thân thành một con cún nhỏ, lắc lắc cái đuôi, bộ dạng lấy lòng vô cùng đáng thương: “Kỳ Kỳ…”
——————
Khúc nhạc dạo đêm.
Đêm trăng sáng.
Một bóng đen lặng yên không gây chút tiếng động đang lẻn vào nhà trọ, vụng trộm tiến tới căn phòng, nhẹ nhàng bước vào cửa chính.
Rón ra rón rén đến bên giường, nhìn cảnh tượng trên giường, bóng đen khẽ nhếch miệng cười, sương đêm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào lại càng thêm mỹ lệ.
Bắt tay vào kiểm tra cái chăn, hừm, cô ấy vẫn có thói quen ngủ không hề thay đổi.
Nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, ngay cả quần lót cũng không chừa, bóng đen cẩn thận trèo lên giường, nhẹ một tiếng tiến vào ổ chăn ấm áp, đem cả người trong chăn ôm lấy.
Sau đó, hắn thỏa mãn thở dài, đôi bàn tay to không nghe lời bắt đầu ngọ nguậy.
“Ân!” Đang ngủ say, cô khó chịu, cô chỉ muốn nằm một mình, nhất là đôi tay kia còn không để cô yên.
Cô co người lại, thân thể chống đỡ người nọ nghịch ngợm ngực mình.
Cơ hội thế này, sao có thể bỏ qua? Nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, mặt đối mặt, kéo cô lại gần, đôi môi gắn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội tiến vào miệng cô đang hé mở, dây dưa cùng lưỡi cô.
“Ô” ngửi được hương vị quen thuộc, đang ngủ, cô không tự giác khẽ cọ cọ người, hai bàn tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Cử chỉ này chính là sự cổ vũ lớn nhất đối với nam nhân, hắn hưng phấn mà nhanh tay hơn nữa…
quyển 3 chương 6: phiên ngoại : tần lãng