Để ta vì ngươi hát một bài ca, an hồn chi khúc. Editor: meolonely
Thể loại: đam mỹ, phương tây, 1×1, ngược luyến, OE.
Mở đầu câu chuyện là tiếng la của nam chính:
" “Ta nguyền rủa ngươi!”
“Ta nguyền rủa ngươi.....Hết thảy mọi thống khổ mà ta đã phải chịu đựng chắc chắn đều sẽ báo ứng trên người ngươi..... Ta nguyền rủa ngươi...... Trời ạ trời ạ!”
Một tiếng lại một tiếng sấm trong không trung u ám nổ vang, tia chớp không ngừng hạ xuống.....
Sợi tóc dài nhỏ màu ngân bạch quấn quanh trong gió, tay hắn chặt chẽ bắt lấy mắt cá chân thiếu niên, móng tay túm sâu vào xương cốt hắn, da thịt hắn – tiếng sấm đáng sợ, chói rọi, nam nhân sắp tử vong không ngừng nguyền rủa....
Giãy không ra.....
Tiếng sấm ù ù, loang loáng cắt ngang hết thảy.... Xuyên qua tận trời, đánh về phía vùng đất lớn, xuyên qua cả cuồng phong là mái tóc màu ngân bạch tung bay, dưới sự kinh sợ ấy, “Ta nguyền rủa ngươi…” tiếng gào sắc nhọn vang lên, một tia chớp xuyên qua thân thể hắn, chui vào xương sống, nơi đó, có một cây chủy thủy màu bạc cắm thật sâu.
Trong phút chốc, dung mạo héo rũ, tóc màu ngân bạch tản ra trong gió, tách ra tứ phía, đôi mắt xanh lam như tro tàn, cả người, tản mát ra mùi vị tanh tưởi!!!
Hai tay nắm chặt mắt cá chân thiếu niên, bấm vào da thịt, kéo theo tia chớp gào thét, bỏng da, đốt thịt, ngay lúc một tiếng gào thật sâu khắc vào tâm trí vang lên “Ta nguyền rủa ngươi”, thiếu niên, đồng dạng bị tia chớp đánh gục....
Có một bài ca hát vì yêu người cũng hát vì hận người
Khi thần linh không tiếp nhận linh hồn của ngươi, vì ngươi hát bài ca này
Ngừng thăm hỏi, lặng thăm hỏi, thỉnh cầu tha thứ cho hận và yêu,
Để ta vì ngươi hát một bài ca, an hồn chi khúc.
chương 12: vĩ thanh