———- Văn án
Trời, sắp sáng nhưng chưa sáng.
Người, tưởng tỉnh nhưng chưa tỉnh.
Phòng, tĩnh đến không thể tĩnh hơn được nữa.
Đột nhiên, trên giường vang lên một tiếng ngáy cực lớn, giây lát sau, một người nửa tỉnh nửa mê bật dậy, hét to: “Tinh Kỳ, châm trà!”
Trong một góc hẻo lánh, có âm thanh êm tai từ tốn đáp lại: “Tại hạ không phải Tinh Kỳ.”
Kẻ nằm trên giường đột ngột bật dậy, hoảng sợ nói: “Ngươi là ai? Vì sao ở trong phòng ta…” Hắn không nói tiếp được nữa. Bởi vì hắn nhận ra, đây cũng không phải phòng của hắn. Hắn cuộn cả người ngã lăn xuống giường, vừa bò toài vừa gào khóc: “Cha ơi, mẹ ơi, ông ơi, bà ơi, ông hai, bà hai ơi… Bác cả, bác hai, bác ba, bác gái cả ơi… Cô ơi, chú ơi… Cậu cả, cậu hai, cậu ba ơi… Cứu mạng với! Có ai không! Tinh Kỳ ơi! Chiến Cổ ơi! Mau tới cứu Bảo Bối nhà các ngươi đi!”
Kẻ ngồi co mình trong góc chờ hắn kêu khóc đến phát mệt rồi mới ung dung nói: “Gia đình ngươi cũng đông đúc thật đấy.”
Người kia đột nhiên lao vào trong góc, một tay kéo vạt áo y, tức giận nói: “Mau gọi đồng bọn ngươi ra đây…” Hắn lại không nói tiếp được lần nữa. Bởi vì người trước mắt hắn bị trói rất chặt, tình cảnh còn chật vật hơn so với hắn.
“Tại hạ Mộ Chẩm Lưu.” Mộ Chẩm Lưu bị hắn túm vạt áo, cũng không thèm để ý, vẫn ôn hòa như cũ mà nói, “tự Thấu Thạch, là nhân sĩ Đông Giang. Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”
Người kia ngượng ngùng buông tay ra nói: “Ta, ta tên là Đới Bảo Bối, ngươi gọi ta là Bảo Bối đi. Ngươi lớn hơn ta, gọi ta là huynh đài chẳng phải là chiếm lợi ích của ta sao, cứ bắt buộc phải gọi ta già thế à?” Nói rồi lại hơi tức giận, hừ một tiếng, quay đầu đi đẩy cửa sổ.
Cánh cửa sổ không hề nhúc nhích, cho thấy bên ngoài đã bị khóa.
Đới Bảo Bối giận dữ nói: “Những kẻ độc ác này còn khóa hết cửa sổ lại, là muốn nhốt ngạt chết chúng ta sao?”
———-
chương 29: gặp nguy