Thể loại: Xuyên không, ngôn tình: không thể quay đầu lại, chỉ có thể tương tư
Tự khanh biệt hậu, vô ngữ vấn thiêm y.
Chính mình nào đã từng hỏi qua ấm áp của hắn, chưa từng lưu lại qua một cây kim, một sợi chỉ, để cho hắn không thể nhớ lại, không thể hoài niệm.
Nhìn thấy mái tóc hoa râm của cha mẹ cùng dựa sát vào nhau trong phòng, Phù Lạc chưa từng hối hận khi rời đi, chỉ hối hận khi biết rõ kết quả là rời đi, vì sao không yêu lại phải càng dũng cảm, càng ấm áp.
Còn biết rõ kết cục bi thương, yêu cần phải lạnh lùng như vậy, yêu cần phải lùi bước như thế.
Muốn làm cho hắn một bộ y phục, muốn làm cho hắn một bình trà ngon, còn muốn hỏi hắn, mùa thu có thể thêm hai lớp áo, muốn gắp cho hắn những thức ăn ngon miệng.
Vì sao, vì cái gì cũng chưa từng làm qua?
Phù Lạc lắng tai nghe tiếng mưa rơi, trong thư phòng dùng bút lông đoan đoan chính chính viết «Thánh tổ gia huấn» đã khắc sâu vào trong tâm trí từ lâu, bắt chước bút tích của hắn, dường như vẫn còn trong chiếc xe ngựa đằng kia, gật gù đắc ý nhìn lên nụ cười trên khóe miệng của hắn chưa hề chú ý đến.
Không cách nào quay đầu lại, chỉ có thể tương tư.
chương 90: tương tư không bằng quay đầu