Vận mệnh mỗi con người chính là đều tuân theo quy luật: sinh, lão, bệnh, tử. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta gặp biết bao nhiêu người, lại đi qua biết bao nhiều người, và con tim chúng ta lại đỗ bến ở một người. Nếu vận mệnh đã công bằng, cho ai đó cùng có một vòng lặp như nhau thì sao số phận lại bất công, nhẫn tâm với nhiều con người như vậy??? Và "Bến Xe" chính là một tác phẩm khiến người đọc cảm thấy bất công, tàn nhẫn đến vô hạn, một nỗi đau giằng xé trong những con chữ, ngay từ chương đầu, và thấu hiểu một điều bi ai trong nhân sinh, sự khiếm khuyết của họ chính là nỗi đau, là vết thương mãi không bao giờ khép miệng, vì họ luôn mang trên mình khiếm khuyết đó...cho đến hết đời.
Chúng ta không lựa chọn được chúng ta sẽ sinh ra ở đâu, sinh ra như thế nào, sinh ra trong hoàn cảnh nào, vì vậy nhiều người vốn phải chấp nhận hình hài bản thân được ban cho, lẫn ưu điểm và khiếm khuyết. Người thầy giáo dạy Văn khiếm thị Chương Ngọc chính là một ví dụ, cho việc không hoàn hảo về thể xác, nhưng ý chí vượt trội, nghị lực đáng nể, thầy thách thức số mệnh và đối mặt với chúng, sợ hãi sự tàn nhẫn bất công chỉ làm ta yếu đuối thêm mà thôi
Phi thường hơn nữa, chính là vì một đám cháy lớn mà toàn bộ tài sản và đôi mắt của anh bị mất đi...
Một con người vốn tài hoa như vậy đột nhiên phải sống trong một cảm giác tăm tối, sống trong bóng đêm dày đặc, nhưng anh không hề bỏ cuộc dù rằng anh dần dần mặc cảm và cao ngạo hơn vì không muốn nhận lấy sự thương hại của bạn bè đồng nghiệp. Nhưng sự tận tụy của anh trong công việc đã khiến anh kiêu hãnh hơn rất nhiều và anh dần thoát ra khỏi bóng đêm của tâm hồn khi gặp được cô học trò Liễu Địch với tâm hồn trong sáng, hồn nhiên, sự nhân hậu và lòng yêu văn chương
Chính anh đã nối tiếp ước mơ cho cô bé, hướng cô tới lý tưởng sống cao đẹp
Cảm động trước những bài học của thầy, Liễu Địch kiên quyết muốn giúp đỡ thầy giáo trong cuộc sống. Cô tình nguyện làm trợ lý cho thầy ở trường, đưa thầy từ trường ra bến xe, chấm bài giúp thầy. Nhờ Liễu Địch, Chương Ngọc đã tìm lại ánh sáng cho tâm hồn mình từ khi anh mất đi đôi mắt.
Hai tâm hồn, tính cách, thế hệ cách xa nhau nhưng đã tìm thấy ở nhau sự đồng điệu. Ở họ, ngoài tình thầy trò còn nhem nhóm một tình yêu âm thầm, cao cả, thánh thiện. "Bến xe" là ẩn dụ về một điểm dừng trong cuộc đời mỗi con người, khi người ta nhìn lại những điều đã qua và lạc quan chờ đợi những gì đang tới.
chương 19: vĩ thanh