Đến khi nàng suýt chết vì hắn, hắn mới hiểu được hóa ra trên đời thật sự có kiểu yêu “Càng đánh càng thân, càng mắng càng yêu”! Văn án:
Thẩm Lưu Ly có ý đồ nhúng chàm Tứ hoàng tử, không ngờ vớ phải tên con tin yếu ớt thành phu quân.
Hận hắn phá hỏng chuyện tốt của mình, không đánh thì mắng phu quân, ngược đãi đủ kiểu, thậm chí còn khắc chữ “Nô” lên mặt hắn.
Nàng nói: "Phó Chi Diệu, kiếp này ngươi chỉ xứng làm nô của ta!"
Về sau, tên con tin kia về nước, giết cha sát huynh đoạt vị, biến thành Đại Ma Vương tàn bạo độc ác, xuất quân tiêu diệt nước Tiêu.
Mà nàng bị hắn giam cầm lăng nhục, cuối cùng bị thiêu sống chết tươi.
Thẩm Lưu Ly tỉnh dậy sau cơn ác mộng sợ đến mồ hôi lạnh đầy người, nhìn phu quân bị nàng đánh cho vết thương chồng chất, bây giờ nàng đối tốt với hắn, cho hắn ấm áp, về sau có được chết một cách thống khoái không?
À không, muộn rồi.
Bởi vì nàng phát hiện ra một chuyện càng nguy hiểm hơn, một khi đối xử tốt với hắn, mình sẽ bị đau tim, đau như vạn tiễn xuyên tâm.
Thẩm Lưu Ly: “...”
Trời muốn diệt ta!
*
Phó Chi Diệu được đưa đến nước Tiêu làm con tin mười năm, mặc người giẫm đạp, sống ti tiện như sâu kiến.
Bị buộc cưới một cô nương ác độc, động tí đánh chửi vũ nhục, còn suýt bị khắc chữ “Nô” lên mặt hắn.
Nhưng không ngờ, nàng lại khắc chữ “Ly” lên ngực hắn.
Nàng nói: "Kiếp này, trong tim ngươi chỉ có thể có Thẩm Lưu Ly ta!"
Về sau, tiểu cô nương vẫn đánh chửi hắn như cũ, chỉ là lực roi ngày càng nhẹ, như gãi ngứa, có mắng cũng không quá đáng với hắn.
Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đánh là thân, mắng là yêu."
Phó Chi Diệu: “...”
Miệng của nữ nhân, gạt quỷ hả?
Đến khi nàng suýt chết vì hắn, hắn mới hiểu được hóa ra trên đời thật sự có kiểu yêu “Càng đánh càng thân, càng mắng càng yêu”!
chương 1: bệnh tim cùng ác mộng