- “Em có thể xin anh một ngày yêu em không?”
- “Nghĩa... nghĩa là sao?” - Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn em và hỏi em.
- “Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Ngốc ạ!” – Em nói.
- Tôi đáp bằng giọng thản nhiên: “Em cứ đùa hoài!”
- “Em không biết nói đùa bao giờ” – vẻ mặt em rất nghiêm nghị.
Đó là những lời đầu tiên khi tôi gặp em. Hà Nội một ngày cuối năm rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây!
- “Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé!” – Em thản nhiên hỏi tôi.
- Tôi đáp lại bằng giọng miễn cưỡng: “Ừ ừ...!!”
- “Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ” – Em nũng nịu.
- “Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy!” - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.
Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá! Một cô bé Sài Gòn với cái giọng nhẹ nhàng hơi pha trộn Hà Nội, nhõng nhẽo và vô cùng dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu được thôi.
Tôi nhớ cô ấy đã nói với tôi là ngày kia cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình km sẽ làm gì vào ngày cuối cùng khi hai người chia tay nhỉ? Dù chỉ là một vở kịch nhưng tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất...