Em yêu tôi, thì phải yêu tôi đến chết, có hiểu không? Tóm tắt văn án: Cửu biệt trùng phùng/ cuộc sống hàng ngày/ ngọt văn.
Nam chủ cố chấp, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu kinh người nhưng biết che giấu, nữ chính bình tĩnh ôn nhu, tính cách nội liễm.
Sơ nhị năm xưa, trong lớp chuyển tới một bạn học mới xinh đẹp.
Hướng nội, trầm mặc, cũng không có bạn bè, Thời Niệm thấy hắn đáng thương, chủ động đến ngồi cùng bàn với hắn, dạy hắn học, giúp hắn sửa lỗi sai, còn bảo vệ hắn khỏi kẻ bắt nạt.
Biết cô muốn chuyển trường, Cố Thành đuổi tới hiệu sách, lần đầu tiên chủ động nắm cổ tay cô, gắt gao siết chặt, thanh âm có chút khàn khàn:
"Cậu, không thích tớ à?"
Trong đầu Thời Niệm hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.
Nhiều năm sau gặp lại.
Thời Niệm nhìn người đàn ông một thân tay trang thập phần khí phái, lại nhìn bản thân mờ nhạt lôi thôi, yên lặng nuốt kinh hỉ trong lòng xuống.
Làm bộ như không quen biết mà bình tĩnh vòng qua người Cố Thành.
Đương nhiên cũng bỏ lỡ ánh mắt của người kia từ khi cô xuất hiện liền chưa từng rời đi.
Lại sau này,
Thời Niệm nhìn người đàn ông im lặng quay lưng về phía mình, hận không thể tát cho mình một cái, thật sự không tin được mình lại có thể làm ra chuyện như thế này? Chẳng lẽ trong lòng cô Cố Thành vẫn luôn....
"Em có chịu trách nhiệm không?" Người đàn ông mặt mày nghiêm túc, thanh âm có chút khàn khàn.
Thời Niệm do do dự dự.
Người đàn ông sầm mặt, trong mắt là màu đen đặc quánh, tối tăm đến cực điểm, giơ tay nhéo cằm cô, nặng nề cắn lên.
Đến khi có mùi máu nhàn nhạt lan ra trong khoang miệng.
Thời Niệm ăn đau, thầm kêu không tốt, vội vàng gật đầu, "Chịu chịu chịu chiu..." Nuốt nuốt nước miếng, "Chịu chứ."
Lúc này người đàn ông mới vừa lòng, động tác nhẹ lại, môi mỏng dán bên tai cô, thân mật thủ thỉ.
"Chịu trách nhiệm cả đời đấy, hiểu không?"
Thời Niệm:.....Tôi sẽ cố gắng.
***
Em yêu tôi, thì phải yêu tôi đến chết, có hiểu không?
chương 67: ngoại truyện