Làm một kẻ tham ăn, từ ngày chịu khổ trong thế giới Mary Sue, Diệp Hi có một chấp niệm si mê đối với đồ ăn, có một đoạn thời gian rất dài, ba bữa mỗi ngày Diệp Hi đều kéo Thẩm Tu Lâm đi các loại nhà hàng để ăn bù lại cơn thèm trong thế giới Mary Sue!
Thế nhưng, ngày vui quá ngắn...
Hôm nay, hai người tắm uyên ương trong bồn tắm xong, lau khô cơ thể, mặc áo ngủ, Thẩm Tu Lâm chặn ngang Diệp Hi bế bổng đi tới phòng ngủ.
Khi đi ngang qua bàn cân điện tử đặt bên cạnh cửa phòng tắm, Thẩm Tu Lâm bỗng nói: "Hình như anh thấy gần đây em nặng hơn thì phải."
"Không mà, em vẫn luôn ăn thoải mái mà không mập." - Diệp Hi vô cùng tự tin mà vỗ ngực cam đoan, cũng nhảy xuống từ trong lòng ngực Thẩm Tu Lâm, dẫm lên cân.
Ba giây sau, Diệp Hi nhảy vèo xuống, bình tĩnh nói: "Cân hỏng rồi, lệch mất năm cân."
Thẩm Tu Lâm đi lên cân, nói: "Nhưng anh vẫn bằng cân lần trước."
"Ây da, sao anh lại sụt mất năm cân rồi?" - Diệp Hi săn sóc nói: "Nhất định là do anh làm việc quá vất vả, đều không có thời gian lo ăn cơm."
Khóe môi Thẩm Tu Lâm giật giật, chọc lên cái bụng nhỏ đang có xu thế nhô lên của Diệp Hi, sung sướng nói: "Tốt, về sau anh sẽ ăn nhiều hơn."
Mưu toan lừa mình dối người - Tiểu Diệp Hi: "..."
Vậy anh còn chọc bụng em làm gì!
Tuy thể chất vốn ăn hoài không mập nhưng quả thật mấy hôm nay ăn quá đà không có điểm dừng, đã vậy lượng vận động lại không theo kịp, cho nên mỡ thừa bắt đầu lặng lẽ công thành đoạt đất.
"Là do em không chịu vận động." - Thẩm Tu Lâm thả Diệp Hi lên giường, ôn hòa mà lải nhải: "Mua riêng cho em một cái máy chạy bộ lại không dùng, ăn no xong là ngồi ì một chỗ chơi game."
Diệp Hi ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt đau đớn vén áo nắm lấy thịt mỡ nhỏ không biết từ đâu chui ra ở trên bụng: "..."
Ngày xưa vì ăn hoài không mập nên mẹ vẫn luôn lo lắng mình bị bệnh nên dẫn đi bệnh viện khám rất nhiều lần mà!
"Tới đây, bảo bối, anh giúp em làm vận động." - Thẩm Tu Lâm đẩy Diệp Hi, để cậu ngưỡng mặt ngã xuống.
"Anh đúng thật là ~" - Diệp Hi bị đẩy ngã, cầm lòng không đậu mà lộ ra nụ cười dâm tà! - "Muốn thì cứ nói thẳng, cần gì phải thế?"
Còn lòng vòng quanh co!
"Sao cơ?" - Thẩm Tu Lâm phúc hắc cười cười, đi xuống đè lại hai chân Diệp Hi, nghiêm trang nói: "Trước gập bụng làm khởi động."
Diệp Hi: "..."
Không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Diệp Hi gối hai tay ra sau đầu, ra sức vùng lên làm một cái. Cậu vừa mới ngồi dậy, mặt Thẩm Tu Lâm lập tức bay nhanh tới hôn chụt một cái lên môi Diệp Hi.
"Anh có để người ta tập hẳn hoi không hả!" - Diệp Hi đỏ mặt, vừa kháng nghị vừa gập bụng nhanh hơn!
Gập một cái hôn một cái, có ông xã anh tuấn chờ phía trước, quả đúng là có động lực!
Sau hai mươi mấy lần gập bụng, Diệp Hi suy sụp bại liệt nằm trên giường.
"Đã mệt rồi sao?" - Thẩm Tu Lâm buồn cười bóp mũi Diệp Hi, cả người phủ lên trên Diệp Hi, nói: "Đến lượt anh."
Vì thế, Thẩm Tu Lâm bắt đầu ghé trên người Diệp Hi tập hít đất, xuống một lần hôn một lần.
Hai phu phu nhà này tập thể hình rất có động lực cùng nhau!
Đến khi làm đến cái thứ năm mươi, Thẩm Tu Lâm ghé trên người Diệp Hi không đứng dậy, ngậm lấy cánh môi Diệp Hi bị hôn đến hồng nhuận trơn bóng mà mút hôn, từ ngày bị cong lại thêm đợt huấn luyện phiên ngoại - Diệp Hi lập tức tách hai chân cuốn lấy eo Thẩm Tu Lâm, nhiệt tình dùng Tiểu Diệp Hi cọ cọ Thẩm Tiểu Huân.
Luận về độ sung sướng của việc xxoo thì ở thế giới giả tưởng vẫn là sướng hơn, bởi vì thế giới giả tưởng có rất nhiều đồ thú vị, bôi trơn được làm từ bảy bảy bốn mươi chín loại thảo dược trân quý, thậm chí trong tủ quần áo của Nam Cung thiếu gia còn có hơn mười vạn bộ đồng phục tình thú! Mấy bộ y tá, cảnh sát còn chưa tính, đến cả Transformers cũng không buông tha! Quả là phát rồ mà! Cho nên hai người không có việc gì đều thường xuyên đi vào chơi mọt chút, coi như game thế giới ảo.
Thế nhưng, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm vẫn thích da thịt thân cận với đối phương ở thế giới thật hơn, rời bỏ thế giới giả tưởng, ôm người trong ngực mới có cảm giác chân thật.
"Muốn?" - Được nhiệt tình câu dẫn, Thẩm Tu Lâm mỉm cười hỏi.
Diệp Hi gật đầu, ngoan ngoãn cởi quần nằm yên nhận xâm phạm.
"Biết vì sao em béo không?" - Sau đó Thẩm Tu Lâm lại ôm Diệp Hi nghiêng người, xoay nửa vòng thành mình nằm dưới, nói: "Chính là vì em chưa bao giờ tự động."
Diệp Hi đỏ mặt: "Liên quan gì với cái này chứ!"
Thẩm Tu Lâm nghĩa chính từ nghiêm: "Cứ một ngày hai lần, một lần bốn mươi phút, ít nhất là tám mươi phút mỗi ngày em đều không vận động, chỉ nằm ở dưới bị anh..."
Diệp Hi vươn tay như gió bịt kín miệng Thẩm Tu Lâm!
Thẩm Tu Lâm quay đầu đi, ngoan cường nói tiếp: "Em thừa bao nhiêu calorie rồi, về sau phải tự động nhiều hơn."
Vì thế buổi tối ấy, Diệp Hi bị bắt vận động ngồi lên ngồi xuống trên người Thẩm tổng, cuối cùng mệt đến chân mềm, lật người nằm xuống khóc thút thít xoa chân, nói cái gì mà không muốn ở bên trên đâu.
Có thể thấy làm công là chuyện vất vả đến cỡ nào! Rất là cần thể lực!
Giống như cái loại gà luộc như Diệp Hi thì còn lâu mới với tới được!
Vì đau khổ giảm năm cân thịt mỡ, Diệp Hi còn bắt đầu hạn chế một ngày ba bữa cơm của mình, dù sao chỉ cần bụng không đói là được, vấn đề thèm ăn hoàn toàn giải quyết thông qua nhiệm vụ giả tưởng, đi vào đó tùy tiện ăn một bữa, ăn xong rồi chạy, tỉnh lại cũng cảm thấy mỹ mãn mà lại chẳng ăn gì cả!
Cho nên, thật ra thế giới giả tưởng là một thần khí để giảm béo...
Dưới ăn uống điều độ và vận động cơ thể, năm cân thịt mỡ nhanh chóng biến mất vô tung, bụng nhỏ một đi không trở lại, mà Thẩm tổng cũng được ý nguyện thử tư thế mới.
Có thể nói là cả nhà đều vui!