"Cây dâu đỏ hàng năm đều ra hoa, hàng năm lá rụng, ta, sợ là không đợi được nữa..." Tác giả: Nhất Bán Công Tử
Thể loại: Bách Hợp, ABO, Cổ Đại, HE, Ngược...
Giới thiệu:
Nửa đời lưu lạc, nửa đời cố chấp...
Người ôm ấp một giấc mộng thiên hạ, rối loạn giữa binh đao chinh chiến.
Nàng hoài niệm một thuở thanh xuân, cùng tựa gối đầu, cùng ngắm hoa rơi.
Sinh tử mờ mịt, nào ai thấu rõ tương tư vạn kiếp bất phục, một kiếp người tẻ nhạt vô vị trôi qua.
Dưới thành nhìn thấy nàng một bộ hồng y, tấu một khúc huy hoàng loạn thế, nghe như đau xé cả ruột gan.
Từng nghe nói "cổ nhân chinh chiến kỷ nhân hồi", thiên mệnh người nắm trong tay, càn khôn đảo ngược trắng đen.
Nàng là tội nghiệt của người.
Người là giấc mộng thanh xuân của nàng.
Chân trời xa xôi, bóng người thiên biến vạn hóa, cô tịch giữ trời thu ảm đạm mù khơi.
Người dùng bút thanh loa họa giúp nàng đầu mày.
Nàng ôm tương tư giữa lưng chừng giấc mộng xuân thu.
Dưới ánh đèn tàn năm ấy, ai nhìn thấy bóng nàng nơi cuối vầng trăng bạc, ngưỡng vọng một chân trời chiếm trọn tầm mắt.
Người là gió cát biên ải.
Nàng là khúc nhạc bi hoan.
"Thiên hạ này có quân quý nào dám cùng Nạp Thiểu Song so bì? Nạp Thiểu Song giống như một thanh kiếm, nếu biết dùng tất sẽ có thể khiến địch thủ chết dưới lưỡi kiếm đó, còn không chính ngươi sẽ máu chảy thành sông, vạn kiếp bất phục."
Say đắm giữa phồn hoa năm ấy, người hận nàng dung nhan khuynh thành, nàng hận người anh hùng chí lớn.
Anh hùng năm ấy khó qua ải mỹ nhân, cũng như người say giữa hương thơm từ mái tóc mềm.
"Ta muốn cắt đứt tương tư, đoạn đi thương nhớ, để chẳng còn biết nhớ một người đến khắc cốt ghi tâm. Ta muốn hủy đi dung nhan khuynh thành, phá bỏ điệu trường hoa tư, dập tắt đi ánh sáng linh lung từ đôi mắt rạng ngời ấy. Ta muốn trở thành một kẻ điên, cùng nàng sống một kiếp hoang đường cố chấp, bỏ lại sau lưng thị phi trắng đen. Ta muốn trở thành kẻ say, cùng nàng say trọn một đêm, quên đi binh đao khói lửa sau lưng."
Đêm nay quá dài, nước mắt quá nhiều, đau thương quá lớn, chỉ trách giấc mộng thanh xuân năm ấy không thành.
Bút thanh loa họa lên dung nhan khuynh thành, lại họa không được một đôi mắt không bao giờ rơi lệ.
"Có phải ta đã từng gϊếŧ nàng hay không?"
Nạp Thiểu Song nâng mắt nhìn, một đôi lưỡng sắc mâu lộ ra thần tình ngờ nghệch: "Ni?"
Người phía trên kiên trì giải thích: "Kiếp trước ta đã gϊếŧ nàng, cho nên kiếp này mới phải trả lại toàn bộ, yêu nàng đến không còn gì để mất."
Quân sở thực, đình đình như cái hĩ
Quân sở ngôn, thôi xán nhiên bất tẫn
Vọng bất đoạn, tuế nguyệt dĩ liên y
Chí tôn lộ, chinh chiến vô quy ý
"Hỏa tang hoa niên niên khai, niên niên tạ, ngã, phạ thị đẳng bất đáo liễu."*
- -------------------------------
Dịch:
*Quân ở nơi nào dựng lên đình đài cao vót tựa như ô che vậy?
Quân nói, ánh sáng lộng lẫy đốt vào vô tận
Không ngừng ngóng trông, năm tháng đã từng rung động
Đường đến chí tôn, chinh chiến không có ý trở về
"Cây dâu đỏ hàng năm đều ra hoa, hàng năm lá rụng, ta, sợ là không đợi được nữa..."
chương 100