Cuộc sống càng lúc càng đa dạng, tất cả cũng tiến hành theo những gì Trác Ngọc tưởng tượng. Trác Ngọc rất chú tâm vào cuộc sống tại Mê Huyễn đại lục, chỉ khi Địch Á nói bóng nói gió hỏi Trác Ngọc có muốn về nhà nữa hay không thì Trác Ngọc mới ý thức được đã rất lâu rồi cô chưa từng nghĩ đến người nhà và bạn bè ở Thế kỷ . Chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi, dường như Thế kỷ với cô chỉ là một giấc mộng mà thôi, tỉnh mộng cô vẫn tiếp tục cuộc sống tại Mê Huyễn đại lục. Lần này Địch Á cực kỳ vui mừng, từ đó về sau hắn rốt cuộc không cần phải lo lắng một ngày nào đó lúc mình về nhà sẽ không thấy bóng dáng giống cái nữa.
Tá La đến ba tuổi là có thể nói chuyện, thật ra cũng không thể nói Tá La không nói chuyện, bé trao đổi với người khác chính là thú ngữ, mà thú ngữ gì đó, Trác Ngọc không hiểu. Cô đã từng cho rằng con trai của mình không thể nói chuyện, vấn đề này đã khiến cô rất rối rắm.
Địch Á thì vẫn như cũ, mỗi ngày đi săn về nhà lại chơi đùa với Trác Ngọc và đứa con của mình. Chẳng qua những lúc Tá La chen ngang vào lúc hắn và Trác Ngọc thân thiết thì hắn lại cảm thấy Tá La rất đáng ghét, mỗi lần đều mượn thân phận bề trên đuổi Tá La đi.
Đối với Địch Á mà nói, thân thiết với giống cái của mình như thế nào cũng không coi là quá phận, hắn đã từng nghiêm trang thỉnh giáo tộc trưởng gấu trúc đạo vợ chồng, nhất là liên quan đến chuyện thân thiết hắn hỏi càng thêm cẩn thận, thậm chí còn thảo luận với tộc trưởng gấu trúc chi tiết cụ thể về các loại tư thế.
Tộc trưởng gấu trúc da mặt dày cũng không tránh khỏi đỏ mặt, thấy hành động này của Địch Á, tộc trưởng chỉ biết cảm thán mình đã nhìn lầm, sao có thể cho rằng Địch Á là một đứa bé ngoan đây. Địch Á nghe những lời này thì lập tức phản bác, nói mình cùng giống cái thân thiết cũng không phải chuyện của người khác, hơn nữa đây là chuyện có thể phát triển tình cảm vợ chồng. Tộc trưởng gấu trúc cảm thấy bất đắc dĩ, bất luận ông nói cái gì Địch Á đều có thể phản bác được, ông cũng không phát biểu thêm ý kiến gì nữa.
Thời điểm Tá La năm tuổi đã có thể biến thành hình thú cùng những đứa bé người thú khác chơi đùa. Thấy vậy Trác Ngọc mới hoàn toàn yên lòng, về sau cô sẽ không cần lo lắng Tá La bị thua thiệt.
Cuối cùng thì Đan Chu không kết làm bạn đời với An Ny mà kết làm bạn đời với một giống cái đến từ nơi khác. Dĩ nhiên, giống cái này rất đẹp, mỗi lần Đan Chu tụ tập với mọi người đều khoe bạn đời của mình.
Ngoài dự đoán của mọi người An Ny lại lựa chọn làm bạn đời của Kiệt, Mai Mai không thích An Ny làm chị dâu của nàng, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, nhưng Kiệt nguyện ý, nên nàng cũng không phản đối.
Mai Mai sinh một em bé là giống cái, bé gái kia từ khi sinh ra đến khi biết đi chỉ thích đi theo Tá La. Đợi đến khi Tá La có thể biến thành hình thú thì hai đứa bé sẽ xúm lại chơi với nhau càng vui vẻ hơn, bọn chúng thường mang theo những đứa trẻ có cùng độ tuổi trong bộ lạc chơi đùa với nhau, thỉnh thoảng còn trêu người khác, vô cùng ầm ĩ.
Được Địch Á chăm sóc đầy đủ, Trác Ngọc mang thai lần nữa, sinh được một bé gái, gọi là Hương Hương. Bé gái lớn lên giống Trác Ngọc, điều này khiến Địch Á vô vùng vui mừng, cả ngày chỉ quấn quanh chơi với con gái của mình, hận không thể mang toàn bộ thứ tốt về cho bé, dĩ nhiên cũng không quên một phần cho Trác Ngọc. Về phần Tá La, bé đương nhiên không đáng để nói đến. Nếu Tá La muốn, có thể, tự mình nghĩ biện pháp kiếm lấy.
Mặc dù cuộc sống vẫn có lúc không được thông thuận, hơn nữa khiến người khác tức giận là Trác Ngọc có lúc không chịu được sự nhiệt tình của Địch Á, nhưng Trác Ngọc cũng cảm thấy cuộc sống như vậy thật không tệ. Nếu như đã ở chỗ này, vậy thì hãy hưởng thụ cuộc sống ở nơi này thôi.
-Hoàn-