Giải nghĩa: Đời người mười thì đến chín từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ tuân theo một vòng luẩn quẩn tầm thường bất biến, lớn lên, lập gia đình, rồi xuôi dòng cho đến khi nhắm mắt buông tay. Nhưng trên đời vạn sự khó mà hoàn toàn liệu trước, đặc biệt là ái tình, là một thứ dù có "quy hoạch" hay "bố cục" đến đâu cũng sẽ có những biến số bất ngờ. Có những cuộc gặp gỡ, là duyên, là phận, là nghiệt, ở một mức độ nào đó, sẽ bẻ cong con đường đời vốn dĩ đã quy hoạch an nhiên rẽ theo một hướng khác. Những yếu tố vô định ấy, chính là gia vị để cuộc sống muôn màu đặc sắc hơn. Tác giả: Yêu Tam
Editor: Bách Linh
Thể loại: bách hợp, tình hữu độc chung, ngược luyến tình thâm, đô thị tình duyên, HE.
Độ dài: 116 chương
Nhân vật chính: Hạ Niệm Văn x Mộc Chỉ, Bách Thanh Quân x Tịch Cẩn Chi
Nhân vật phụ: Hạ Niệm Sanh, Lăng Tiêu Tiêu, Tịch Thận Chi
Văn án gốc:
Hành lang một tấc tương tư, lạc nguyệt thành cô ỷ. Lưng đèn cùng nguyệt liền hoa âm, đã là mười năm tung tích mười năm tâm.
Nàng, mười lăm tuổi năm đó gặp phải giai nhân, lặng im không nói, năm năm về sau lại gặp lại, cứng cỏi chấp nhất không rời không bỏ.
CP: Hạ Niệm Văn x Mộc Chỉ
- ---
Nàng, đến chậm gặp gỡ bất ngờ, phải chăng từ đây cùng bên nhau, đồng cam cộng khổ, nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất phân ly.
Bỗng nhiên thu tay, người kia ngay tại sau lưng, chưa hề rời đi.
Em ấy nói cả đời này, sinh không thể cùng gối, chết cũng cùng huyệt.
CP: Hạ Niệm Sanh, Lăng Tiêu Tiêu, Tịch Thận Chi
- ---
Nàng nói Bách Thanh Quân, chị có từng yêu em dù chỉ trong nháy mắt?
Nàng khẽ cúi đầu, cắn chặt môi dưới, dùng hết khí lực toàn thân.
Chỉ cần em biết tôi không yêu em, em sẽ không đi tranh thủ.
CP: Bách Thanh Quân x Tịch Cẩn Chi
- ---
Duyên phận là quyển sách, lật lơ đãng sẽ bỏ lỡ, đọc quá nghiêm túc sẽ rơi lệ.
Văn án 2 (vì văn án gốc quá mơ hồ nên mình tự viết lại theo ý mình)
Mười lăm tuổi, Hạ Niệm Văn gặp gỡ Mộc Chỉ, là ánh dương quang soi sáng cuộc sống vốn bình bình thản thản của nàng. Tình cảm luyến lưu ban đầu không nói, chỉ biết im lặng giấu vào tim. Cứ ngỡ xa cách sẽ vĩnh viễn không gặp lại, ai ngờ năm năm sau, duyên phận lại đưa con đường của họ giao nhau...
Như hồ điệp thần bí mà kiêu ngạo. Tịch Cẩn Chi nàng vốn là chúng tinh phủng nguyệt, lại vì tình cờ gặp gỡ một người mà trượt chân xuống vực sâu vạn trượng. Yêu đến cuồng nhiệt như lửa, dù biết thiêu thân vẫn sẵn sàng cháy thành tàn tro, dù cho lưỡi dao sắc nhọn đâm vào da thịt cũng không tan nát lòng bằng sự nghi ngờ của đối phương. Ân oán gia tộc như gọng kiềm siết chặt, làm người ta trốn không thoát, giãy dụa vô lực.
Bách Thanh Quân, chị thực sự rất tàn nhẫn...
Đời người là vô thường, chúng ta đều không biết được chuyện tương lai sẽ thế nào, người đầu kề vai ấp với mình hôm nay, chưa chắc sẽ cùng nắm tay đến bạc đầu, chỉ nguyện năm tháng bên nhau, sẽ mãi không hối hận. Câu chuyện của Hạ Niệm Sanh, Lăng Tiêu Tiêu và Tịch Thận Chi, là bi hay hỉ, mọi người hạ hồi phân giải.
Tên gốc: Ái tình quy hoa cục
Giải nghĩa: Đời người mười thì đến chín từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ tuân theo một vòng luẩn quẩn tầm thường bất biến, lớn lên, lập gia đình, rồi xuôi dòng cho đến khi nhắm mắt buông tay. Nhưng trên đời vạn sự khó mà hoàn toàn liệu trước, đặc biệt là ái tình, là một thứ dù có "quy hoạch" hay "bố cục" đến đâu cũng sẽ có những biến số bất ngờ. Có những cuộc gặp gỡ, là duyên, là phận, là nghiệt, ở một mức độ nào đó, sẽ bẻ cong con đường đời vốn dĩ đã quy hoạch an nhiên rẽ theo một hướng khác. Những yếu tố vô định ấy, chính là gia vị để cuộc sống muôn màu đặc sắc hơn.
chương 114: toàn văn hoàn