Ngày tháng chậm rãi trôi qua, những thành phố phía Nam rất ít khi có tuyết rơi, nhưng năm nay lại là ngoại lệ.
Tuyết trong WeChat là rơi lớn nhất.
Mới sáng sớm tinh mơ thì Hà Nguyệt Tâm đã bị tiếng rung của điện thoại làm tỉnh giấc, mở ra xem thì thấy nhóm lớp như bị điên lên hết vậy, điên cuồng đăng video trời xuống tuyết, Hà Nguyệt Tâm xoa nhẹ đôi mắt nhập nhèm của mình, lật lại lịch sử cuộc trò chuyện.
Mười phút trước Cô Mã có gửi một bao lì xì vào trong nhóm, bên trên ghi là đêm vui vẻ.
Hà Nguyệt Tâm thấy vậy liền mở ra xem, trong bao lì xì có đánh số bằng với tổng sỉ số lớp, vẫn còn lại mấy cái nữa, chắc đại khái là ai dậy trễ thì giành mấy cái còn lại thôi.
Cô giành được cái lì vì tệ , cũng coi là may mắn hạng trung rồi.
Mục Xuyên: Dậy rồi à?
Hà Nguyệt Tâm trả lời lại ngay: Dậy rồi.
Đầu bên kia Mục Xuyên vẫn trả lời lại ngay lập tức, Hà Nguyệt Tâm từng thổ tào qua, anh cả cũng là tổng tài, tối ngày bận tối mặt tối mũi, xoay như chong chóng vậy, có lúc còn phải đi họp nữa nên không có cách nào làm được việc trả lời tin nhắn ngay lập tức được, nhưng mỗi lần nhắn tin cho Mục Xuyên thì anh đều hầu như là túc trực bên điện thoại vậy đấy.
Mục Xuyên: Chúc mừng năm mới.
Hà Nguyệt Tâm có chút thất vọng, mấy ngày trước Bồi Nghị tìm ra được một chuyên gia nước ngoài, nghe nói là tìm được phương pháp trị liệu tốt nhất cho bệnh của mẹ Mục Xuyên, có thể đẩy nhanh quá trình hồi phục, Mục Xuyên nghe vậy liền vội vàng đưa mẹ anh ra nước ngoài chữa trị rồi, phải , ngày nữa mới về được.
Tết năm nay chắc là không gặp được Mục Xuyên rồi.
Hà Nguyệt Tâm đè nén tâm trạng có chút mất mát của mình xuống, chôm một cái meme "cung hỉ phát tài lì xì tới tay" từ trong nhóm qua gửi cho anh.
Mục Xuyên: Trễ chút đi.
Hà Nguyệt Tâm: Cái gì trễ một chút?
Mục Xuyên: Lì xì đó.
Hà Nguyệt Tâm:......Có thật à?
Hà Nguyệt Tâm: Em chỉ nói đùa thôi.
Cô nhận lời ở bên anh đầu có phải là vì tiền của anh đâu, cô chính là thích loại tình cảm bình đạm như vậy, không dính chút mùi tiền nào cả.
Mục Xuyên: Đương nhiên là có rồi, còn rất dày nữa.
Mắt Hà Nguyệt Tâm sáng rực lên.
Bây giờ anh không ở trong nước, nhưng gửi lì xì điện tử vẫn được.
Hà Nguyệt Tâm: Dày bao nhiêu?
Mục Xuyên: Đến lúc đó em sẽ biết ngay thôi.
Hà Nguyệt Tâm có chút nghi hoặc, bây giờ gửi không được sao? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc giờ mới gửi được à?
Được nhận lì xì, chuyện tốt đến bao nhiêu, đặc biệt còn là lì xì Mục Xuyên cho nữa, Hà Nguyệt Tâm cười híp mắt gõ chữ: Oki.
Bởi vì là giao thừa, nên anh cả cho tất cả người làm trong nhà nghỉ phép rồi, ngay cả đầu bếp trong nhà cũng được phê chuẩn về nhà ăn tết rồi. Trước khi đi đầu bếp còn có chút lo lắng cơm giao thừa của bọn họ phải giải quyết như thế nào đây, Hà Tinh Hoài tự vỗ ngực nói cứ để anh lo hết, nhưng đầu bếp vẫn thấy có chút lo ngại.
Cô lập tức bò dậy đi vệ sinh cá nhân, đây là cái tết đầu tiên mà cô đón ở nhà họ Hà.
Vừa mới xuống lầu thì Hà Tinh Hoài đã làm xong bữa sáng rồi, chỉ có cháo và bánh bao thôi. Nhưng đối với anh hai mà nói thì đã rất không sai rồi. Vì dù gì anh hai cũng chỉ mới bắt đầu học nấu ăn thôi.
Hà Nguyệt Tâm cũng không chê bai gì cả, ăn hết sạch luôn.
Vừa mới ăn xong thì anh cả liền lôi một bao lì xì từ trong túi ra, bên ngoài bao lì xì có chữ chúc mừng năm nay được viết bằng màu vàng kim, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, có chút dày.
"Chúc mừng năm mới."
Hà Nguyệt Tâm đưa tay ra nhân, lật nghiêng qua nhìn một cái, độ dày này có thể so sánh được với sách Ngữ văn của cô rồi đấy.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhận được bao lì xì......khoa trương đến vậy.
Hà Tinh Hoài chê bai ra tiếng: "Có nhiêu đó thôi à?"
"Nhìn chắc chỉ có , ngàn là cùng." Hà Diễn Lạc cũng liếc mắt nhìn một cái.
Hà Thúy Chi: "......"
"Anh cũng muốn bỏ nhiều thêm chút, nhưng nhét hết vô rồi."
Không, đối với dung lượng của một cái lì xì mà nói, , ngàn là quá đủ rồi, thật đấy.
Hà Nguyệt Tâm gào thét trong lòng.
"Còn em thì sao?" Hà Thúy Chi liếc nhìn Hà Tinh Hoài một cái, ở đó mà nói anh, vậy lì xì của nó đâu, anh phải coi là dày hơn anh được bao nhiêu đây?
Hà Tinh Hoài cười khẩy một tiếng, lôi điện thoại ra, thao tác trên điện thoại một hồi, sau đó đắc ý nhìn Hà Nguyệt Tâm nói: "Tâm Tâm, nhìn xem, có phải là anh hai đây thương em nhất không nà?"
Hà Nguyệt Tâm lờ mò mở điện thoại ra xem, Hà Tinh Hoài đã gửi lì xì cho cô thông qua WeChat.
Con số mang đầy ngụ ý, .
Hà Nguyệt Tâm nhỏ giọng yếu ớt nói: "Anh hai, chúng ta thương lượng một chút đi, có thể đừng gửi......con số đặc biệt như vậy được không?"
Bằng không thì người khác có thể sẽ nghi ngờ anh thật sự là thằng biến thái yêu thầm em gái mình đấy.
Hà Lộ Từ bình phẩm: "Biến thái."
Hà Tinh Hoài phẫn nộ rồi, dùng cánh tay vòng quanh siết cổ Hà Lộ Từ, Hà Lộ Từ vội vàng kéo tay anh hai ra ngay, hai người cứ thế mà quậy chơi với nhau.
Mặc kệ sự huyên náo bên đây, Hà Diễn Lạc hiếm hoi lắm mới dậy sớm được một lần, lúc này vẫn còn có chút mơ màng, thấy Hà Thúy Chi cho lì xì, anh cũng mò túi áo mình nửa ngày, lôi ra được một bao lì xì có chút nhăn nheo cho Hà Nguyệt Tâm.
Anh dặn cô nói: "Đừng coi bề ngoài, phải chú trọng nội hàm."
Chủ yếu là dạo gần đây huấn luyện quá bận, nửa đêm mới về tới nhà, nên không kịp mua bao lì xì mới, người làm trong nhà thì không còn ai cả, cũng không có cách nào hỏi được, anh lọ mọ nửa ngày trong nhà mới đào ra được một cái này thôi.
Hà Nguyệt Tâm nhìn độ dày của lì xì, cười hì hì dùng bàn tay đo thử, cần bề ngoài làm gì chứ, bên trong đủ là được.
Hà Lộ Từ cũng không chịu yếu thế, đưa lì xì của mình cho Hà Nguyệt Tâm: "Nè, như nói trước rồi đó, lì xì dày như một cuốn sách luôn."
Lúc trước khi Hà Lộ Từ nói câu này, cô hoàn toàn không hề để vào trong lòng, nhưng không ngờ anh tư vẫn còn nhớ.
Hà Nguyệt Tâm cười tới nổi mắt không nhìn thấy Tổ quốc luôn.
Trên tay cầm ba bao lì xì nặng trịch, cộng thêm của anh hai nữa thì tổng cộng cô có bao lì xì.
Nhận lì xì lúc nào cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ cả, đặc biệt là mới sáng sớm đã nhận được lì xì, còn là lì xì dày tới vậy nữa.
Điện thoại cũng không ngừng có người gửi tin nhắn chức mừng tới, Hà Nguyệt Tâm đều trở lời lại từng người một.
Phương Viên gửi một đoạn tin nhắn chúc mừng dài cho cô, có thể thấy được là không phải là dạng tin nhắn copy paste gửi cho nhiều người.
Sau khi thi chia lớp xong, Hà Nguyệt Tâm được chuyển lên lớp A, Phương Viên thì vẫn ở lại lớp A. Lúc đó Phương Viên đã ôm Hà Nguyệt Tâm khóc bù lu bù loa như là sau này mãi mãi không gặp lại nhau nữa, Hà Nguyệt Tâm phải an ủi Phương Viên một hồi lâu.
Phương Viên: Chúc mừng năm mới! Không được làm bạn cùng bàn với bà nữa thật là có chút không quen, Nguyệt Tâm tôi nhớ bà quá đi mất hu hu hu. Tôi đã báo danh mấy lớp học thêm rồi, tôi phải thi vào lớp A mới được. Bà ở lớp A đợi tôi, sớm muộn gì tôi với bà cũng sẽ được đoàn tụ thôi!
Phương Viên không nhưng báo danh mấy lớp học thêm liền mà ngay cả đêm giao thừa cũng tự nhốt mình vào phòng học bài nữa.
Dựa theo hướng phát triển bây giờ, đợi sang năm, nói không chừng Phương Viên thật sự có thể thi vào lớp A.
Hà Nguyệt Tâm nở nụ cười gửi một cái meme cố lên qua cho Phương Viên.
Triệu Nghệ thì dứt khoát hơn rất nhiều, trực tiếp đập một cái lì xì qua.
Triệu Nghệ: [Năm mới đại cát].
Hà Nguyệt Tâm mở lì xì nhận, rồi gửi một trái tim qua, sau đó cũng gửi lại một phong lì xì cho Triệu Nghệ.
Từ sau khi trở thành bạn với Triệu Nghệ, Hà Lộ Từ không còn làm khó đám bạn Triệu Nghệ nữa, sau này thậm chí còn vạch Triệu Nghệ vào trong phạm vi bảo hộ của mình nữa, nhưng Triệu Nghệ từ trước đến giờ chưa bao giờ thừa nhận sự bảo hộ của Hà Lộ Từ bao giờ cả, nói hai người nghỉ chiến chỉ là bởi vì cô đại nhân đại lượng không chấp nhặt với tiểu nhân thôi.
Sau đó hai người từ gặp mặt là đánh nhau trở thành gặp mặt là đấu võ mồm.
Có thể nói cô chính là nhân vật không thể thiếu trong việc hòa hoãn mối quan hệ của hai người họ.
Tôn Càn: [Lì xì cho em gái mua đồ ăn ngon].
Hà Nguyệt Tâm nhìn tên của bao lì xì, cô không dám mở ra vào buổi sáng, Tôn Càn không biết là dây thần kinh nào bị chập, cứ xưng với người ngoài cô là em gái hắn, người khác mà hỏi kỹ thì nói là em gái nuôi, nhưng chuyện này cô chưa bao giờ thừa nhận cả.
Do dự một hồi, cô vẫn mở lì xì ra, sau đó lại gửi lại một cái lì xì với số tiền tương đương.
Tôn Càn: Đây là cho anh trai mua đồ ăn ngon ăn à?
Tôn Càn: Không giồng người anh kia của em, một câu chúc mừng năm mới cũng không có, tim anh đang tan nát đây này.
Tôn Càn: Vẫn là em gái biết đối xử tốt với anh mà huhuhu.
Hà Nguyệt Tâm:......
Cô không chút do dự thoát khỏi khung trò chuyện ngay.
Đêm giao thừa thì cả nhà phải cùng đón với nhau.
Người làm trong nhà đều nghỉ hết rồi, cả biệt thự đều vô cùng trống trải.
Hà Diễn Lạc ăn xong trở về phòng sạc pin cho điện thoại, mới mở điện thoại thì Ager liền gọi điện thoại tới.
"Lão đại, chừng nào anh quay lại vậy, tết năm nay anh không qua chung với bọn em à?"
Trong Chiến đội có rất nhiều đứa trẻ đến từ tỉnh ngoài, bởi vì các loại nguyên nhân mà tết không thể về nhà, đều ở lại chiến đội ăn tết cả.
Những năm trước Hà Diễn Lạc đều giống như bọn họ, qua tết không có nơi để đi, cho nên đều cùng ở lại trong chiến đội qua tết.
Hà Diễn Lạc lạnh nhạt nói: "Hôm nay không về."
"Hả?" Ager ngây người, "Lão đại không phải anh nói là chỉ ở bên ngoài mấy ngày rồi về sao?"
Lúc lão đại dọn ra khỏi ký túc xá của chiến đội thì cũng chỉ dọn có mấy bộ quần áo à, chả có thu dọn thêm cái gì cả, trong phòng ký túc còn để lại một đống đồ chưa dọn nữa kìa.
Hà Diễn Lạc trầm mặc một lúc. Trước đây bởi vì bên người Hà Nguyệt Tâm đột nhiên xuất hiện Mục Xuyên, cho nên anh mới quyết định dọn về nhà ở. Lúc đó anh cũng nói với các đồng đội là về nhà mấy ngày rồi quay lại.
Anh cũng đích thực là nghĩ như vậy, đợi giải quyết xong chuyện của Hà Nguyệt Tâm rồi anh liền trở về ký túc xá của chiến đội ngay.
Nhưng bây giờ chuyện của Mục Xuyên đã giải quyết rồi, nhưng anh vẫn chưa có hành động nào cả.
"Để anh suy nghĩ." Cuối cùng anh chỉ nói được câu này.
Đợi cúp máy rồi, anh đứng bên cửa sổ hút thuốc một lúc, lúc này anh mới phát hiện cả căn biệt thự im ắng đến lạ thường.
Bình thường vào buổi tối Hà Tinh Hoài đều sẽ mở cửa sổ phòng ra và bật nhạc nghe, nhưng hôm nay lại không có một chút tiếng động nào cả.
Anh dập tắt thuốc, ra khỏi phòng, đi dọc hành lang, ở trong một căn phòng nào đó truyền ra chút tiếng động nhỏ.
Dừng lại một chút, anh đi qua đó mở cửa bước vào.
Trong phòng Hà Thúy Chi Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ đang chơi một cái máy chơi game cũ.
Máy chơi game này là loại của mười mấy năm trước, lúc bọn họ còn nhỏ thì loại máy này đang thịnh hành, bọn họ cùng mua về một đống dĩa game chất đầy cả một căn phòng.
Căn phòng này cũng được bọn họ coi như phòng đồ chơi mà dùng.
Đã rất lâu rồi anh không đặt chân vào căn phòng này.
Ba con người quậy qua quậy lại một hồi lâu, màn hình rốt cuộc cũng sáng lên rồi, bên trong có rất nhiều trò chơi, nào là Contra, super mario, còn có một đống game khác nữa.
Bởi vì là tết, hiếm khi có hứng trí, nên Hà Lộ Từ liền nhắc tới việc nhà có máy chơi game, khiến bọn họ đều nhớ về những cảnh tượng chơi game lúc nhỏ, cho nên mới đến căn phòng này.
Bộ điều khiển có rất nhiều cái, Hà Lộ Từ tìm đại một game có thể có nhiều người chơi, cần người.
Thấy Hà Diễn Lạc đang đứng cạnh cửa, Hà Tinh Hoài liền quăng cái điều khiển qua: "Qua đây chơi một ván đi."
Anh cũng có chút ngứa tay, đàn ông với game lúc nào cũng có một sức hút kỳ kỳ lạ lạ với nhau cả.
Hà Diễn Lạc nhìn bọn họ làm này làm nọ ở đây một lúc lâu, cũng không có vào làm phiền, anh đón lấy điều khiển mà Hà Tinh Hoài quăng tới, chậm rãi nhướng mày: "Mấy người xác thật muốn chơi với tôi đây à?"
Anh đã nhiều năm rồi không về nhà, cũng không có giữ liên lạc với bọn họ, cho dù bởi vì sự xuất hiện của Mục Xuyên mà mấy người bọn họ hiếm khi tụ tập lại với nhau như vậy, nhưng khoảng cách giữa bọn họ không thể nào dễ dàng biến mất như vậy, đặc biệt là khi bọn họ đã mất đi mục tiêu chung rồi, cũng không tính sẽ đối phó Mục Xuyên nữa.
Bọn họ vẫn đồng ý chơi chung với anh sao?
Hà Lộ Từ ngây ngô nói: "Không chơi với anh thì chơi với ai?"
Hà Thúy Chi đã ngồi xếp bằng xuống rồi, y hệt tư thế ngồi chơi game lúc nhỏ: "Sắp bắt đầu rồi."
"Là đàn ông thì đừng lề mề nữa." Hà Tinh Hoài chê bai nhìn Hà Diễn Lạc một cái.
Hà Diễn Lạc cúi đầu xuống, sau đó thấp giọng cười ra tiếng, nút thắt trong lòng bấy lâu nay đột nhiên được cởi ra hết rồi.
Anh ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầu sự khiêu khích: "Không, ý của em đây là, mọi người thật sự không nghĩ kỹ lại à?"
Anh là Fin đó. Chơi game thì ai có thể chơi lại anh chứ?
Lời này của anh tràn đầy tự tin, người đồng loạt quay đầu lại nhìn anh, trong mắt đều tràn đầy hứng trí, đấu trí cũng dâng cao hẳn lên, cứ như chiến sĩ sắp phải ra chiến trường vậy.
Ba người miệng một lời: "Chắc chắn."
Fin thì sao chứ? Bọn họ phải ngược chết anh ba/em ba mới được.
Đánh xong một ván, Fin đã thắng với thành tích đáng gờm.
Ba người không phục, đòi đánh thêm ván nữa.
Hà Diễn Lạc nở nụ cười, lấy điện thoại ra nhắn tin với Ager.
Hà Diễn Lạc: Đợi nghỉ tết xong, mày đóng gói hết đống đồ trong ký túc cho anh mày rồi gửi qua đây hết đi.
Hà Diễn Lạc: Anh không về đó ở nữa.
Sau khi ăn tối xong, Hà Nguyệt Tâm liền chui vào phòng gọi điện với Mục Xuyên, đợi gọi xong xuống lầu mới phát hiện mấy anh trai đều mất tích hết rồi.
Điện thoại cô nhận được thông báo tin nhắn, mở ra thì thấy là tin nhắn của anh hai.
Hà Tinh Hoài: Lên lầu .
Hà Nguyệt Tâm men theo tiếng động mà tìm, tìm ra thì phát hiện mấy anh trai đều ở hết trong phòng, không những vậy, còn chơi game chơi đến quên hết trời trăng mây đất nữa.
Lúc cô vừa mới dọn về nhà họ Hà, đại đa số thời gian mấy anh trai đều không ở trong nhà, đều sống ở bên ngoài cả, lúc tết đến thì cũng chỉ ló cái mặt ra rồi về, chuyện đón giao thừa cùng nhau như thế này, hoàn toàn chưa bao giờ thấy.
Bây giờ mọi người đều dọn về ở rồi, đêm giao thừa còn chơi game vui vẻ với nhau nữa.
Hà Nguyệt Tâm nhìn cảnh tượng này không khỏi có chút cảm khái, cả nhà bọn họ rốt cuộc cũng có thể hoàn chỉnh bên nhau rồi, căn nhà lạnh như băng cuối cùng cũng có chút độ ấm rồi.
"Tâm Tâm." Hà Thúy Chi vẫy vẫy bảng điều khiển trong tay mình, "Đến chơi một ván không?"
Hà Thúy Chi vừa cất lời mời thì những người còn lại đều nhìn cô, trong mắt tràn đầy hy vọng.
"Hả?" Hà Nguyệt Tâm không nghĩ tới anh cả sẽ kêu cô chơi chung.
Cô thuộc dạng hố đen chơi game, chơi game gì cũng thuộc nhóm chơi dở tệ nhất.
Nhưng chịu sự ảnh hưởng của bầu không khí trong phòng, cô cười hi hi bước lên trước: "Được thôi."
Cô chỉ từng chơi game với anh ba thôi, còn chưa chơi game với mấy anh trai khác đâu.
Cả đám người đều lộ ra biểu cảm muốn thử, sau khi trao đổi bằng ánh mắt xong thì đưa ra kết luận, chơi game với em gái thì nhất định phải nhường.
Hà Nguyệt Tâm chợt nghĩ ra gì đó, cảnh cáo mấy anh trai: "Em nói trước đó, không được nhường em."
Với trình độ cưng chiều cô của mấy anh trai thì nhường là chuyện đương nhiên rồi. Nhưng chơi game mà, nhường tới nhường lui thì có gì vui nữa chứ.
Mấy anh trai quay đầu nhìn nhau: "Được rồi, nghe Tâm Tâm vậy."
Tâm Tâm muốn bọn họ làm gì thì bọn họ làm nấy. Hơn nữa, game thôi mà, không nhường nhau thì mới vui chứ.
Cả đám người chọn chơi Vua Kungfu (KOF), phải đánh tới đối phương không đứng dậy nổi nữa thì mới coi là thắng.
Hà Nguyệt Tâm nắm lấy điều khiển, lúc vừa mới bắt đầu cô vẫn có chút chưa quen, nhưng rất nhanh liền tìm ra được bí quyết và góc độ, ngón tay ấn phím cực nhanh.
Một hai cái liền đánh tới bên đối diện không bò dậy được nữa.
Trên màn hình hiện lên chữ Victory.
Trận thứ nhất đánh với anh cả, cô thắng rồi.
Trận thứ hai đánh với anh hai, cô thắng.
Trận thứ ba đánh với anh tư, vẫn là cô thắng.
Cô nhíu mày, khẽ bĩu môi: "Không chơi nữa, mọi người đều nhường em cả."
Ba anh em: "......"
Hà Diễn Lạc cười nhẹ một tiếng: "Anh làm chứng, bọn họ không ai nhường cả."
"Hả?" Hà Nguyệt Tâm ngạc nhiên, "Vậy tại sao đều là em thắng hết vậy?"
Hà Diễn Lạc bình thản tổng kết: "Bởi vì bọn họ chơi dở đó."
"Em không nhường bọn họ là tốt lắm rồi."
Hà Nguyệt Tâm: "......"
Ngây người vài giây, cô lập tức hiểu ra ngay, tay chỉ ba anh trai cười nghiêng cười ngã.
Cô vốn tưởng rằng cô chơi game đủ dở rồi, nhưng không ngờ ba anh trai còn dở hơn cả cô nữa chứ.
Chẳng mấy chốc cô cười tới nổi nước mắt cũng ra luôn rồi.
Trên mặt Hà Thúy Chi, Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ đều đỏ lên với những trình độ khác nhau, đều bởi vì thẹn cả.
Tuy rằng nói là chơi game từ nhỏ đến lớn, nhưng khổ nỗi chả có chút tiến bộ nào cả, bọn họ hoài nghi rằng một mình Hà Diễn Lạc đã kế thừa hết gen chơi game của cả nhà bọn họ rồi.
Hà Nguyệt Tâm cười đến bụng đều bắt đầu đau rồi.
Ba người bó tay nhìn về phía cô.
"Còn chơi không?"
Hà Tinh Hoài cảm thấy lòng tự tôn của mình chịu đả kích rất lớn, chơi âm nhạc anh giỏi, nhưng mấy cái game đồ thì vẫn là thôi đi. Cách nghĩ của Hà Thúy Chi chả khác Hà Tinh Hoài là bao, nhà bọn họ có một mình Hà Diễn Lạc biết chơi game là được rồi. Hà Lộ Từ tốt hơn hai người anh trai một chút, nhưng KOF anh cũng không giỏi lắm, vò đầu bứt tai nửa hồi cũng không tìm ra được bí quyết.
Hà Nguyệt Tâm lau nước mắt bên khóe mắt: "Chơi!"
Cô đã tìm ra được hứng thú rồi, đó chính là ngược ba anh trai tơi tả!
Ba anh em nhìn nhau một cái, đều có chút hết cách, bị Hà Diễn Lạc ngược bọn họ sẽ tức giận, hận không thể đập nát đầu nó cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt đắc ý của nó, nhưng bị em gái ngược, trong đau khổ lại mang chút hạnh phúc, đặc biệt là khi nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm vui như vậy, thôi, thua cũng đáng mà.
"Chơi tiếp nào."
Bị ngược bao nhiêu lần cũng chả sao cả, chỉ cần Hà Nguyệt Tâm thấy vui là được.
Bên ngoài cửa sổ trời lại xuống tuyết rồi, bầu không bên ngoài lạnh vô cùng, nhưng trong phòng lại ấm cúng vô cùng, anh em đều chuyên chú chơi game, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười ấm áp.
Trong lòng Hà Nguyệt Tâm ấm áp vô cùng, có bốn anh trai bầu bạn như thế này, thật không uổng cô trùng sinh một lần mà.
Điện thoại trong túi rung lên một cái.
Tin nhắn của Mục Xuyên chỉ có chữ ngắn gọn: Ra đây.
Hà Nguyệt Tâm nhìn ra ngoài theo phản xạ có điều kiện, ngoài cửa sổ tràn đầy bông tuyết trắng, còn mang chút gió lạnh.
Mục Xuyên ở bên ngoài ư?
Cô có chút ngây người. Anh không phải phải , ngày nữa mới về được sao?
Cô đứng dậy, vội vàng đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài cửa lớn đang đậu một chiếc Maybach, bên cạnh xe có một người mặc quần áo dày cộm đang đứng bên, người đó phát hiện ra ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Hà Nguyệt Tâm cắn nhẹ môi, cô có chút xúc động, muốn lập tức bay đến bên anh.
Quay đầu nhìn mấy anh trai đang chơi game một cái, cô có chút do dự, bây giờ nếu cô nói là cô muốn bỏ rơi mấy anh trai đi gặp Mục Xuyên thì mấy anh trai có buồn không.
Hà Tinh Hoài lên tiếng trước: "Đi đi, anh biết trong lòng em nghĩ gì, muốn đi thì đi đi."
Nhìn bộ dạng dán mặt lên cửa sổ của Hà Nguyệt Tâm như vậy, không cần nghĩ thì cũng biết là ai đến rồi.
Hà Nguyệt Tâm nghe vậy thì hai mắt sáng rực lên, bốn anh trai đều dùng ánh mắt nhu hòa nhìn cô.
Đợi Hà Nguyệt Tâm ra khỏi phòng, Hà Diễn Lạc giơ điều khiển lên: "Tiếp tục."
Hà Thúy Chi lạnh nhạt nhìn anh, trong mắt tràn đầy vẻ không chịu thua: "Đương nhiên."
Tuyết đã đóng một lớp dày dưới đất, Hà Nguyệt Tâm bay nhanh ra ngoài, Mục Xuyên từ xa nhìn thấy thì nhíu mày, không đợi cô bước đến chỗ mình thì anh đã bước nhanh đến nắm lấy cánh tay cô: "Em chạy chậm thôi."
Hà Nguyệt Tâm thở ra hơi trắng, hai mắt cô sáng rực lên: "Anh không phải nói là mấy ngày nữa mới về được sao?"
"Anh về trước rồi." Mục Xuyên vén lọn tóc bay lung tung của cô ra sau tai, "Muốn đón giao thừa chung với em."
Trong lòng Hà Nguyệt Tâm ngọt ngào vô cùng, cô chợt nhớ ra cái gì đó, cô lôi một phong lì xì trong túi ra: "Nè, cho anh đó."
Bên trên phong lì xì có viết chữ "Cung hỉ phát tài".
Mục Xuyên do dự một hồi mới nhận lấy. Anh cũng có lì xì sao?
Anh cười lên một tiếng, đồng dạng lấy ra một phong lì xì từ trong túi áo, độ dày vô cùng khả quan: "Nói trễ chút sẽ cho em, không ngờ em lại đưa trước."
Hà Nguyệt Tâm sờ phong lì xì, vui vẻ bỏ vào trong túi, tối nay thật sự là lời to rồi, phong lì xì của anh trai cộng thêm cái của Mục Xuyên.
Cô chỉ nhờ lì xì thôi cũng có thể trở thành phú bà nhỏ rồi.
Cô hứ một tiếng: "Ai cho trước cho sau thì có sao đâu chứ."
Mục Xuyên cười dịu dàng: "Đương nhiên là có rồi, cái em cho anh là lì xì, nhưng cái anh cho em thì không phải."
Hà Nguyệt Tâm mở to hai mắt: "Không giống chỗ nào chứ."
Đều là lì xì thôi, còn có thể không giống nhau sao?
Mục Xuyên nhìn cô chằm chằm, nhiệt độ trong mắt anh khiến mặt cô dần đỏ ửng lên: "Cái em cho anh là lì xì, còn cái anh cho em, gọi là tiền mua gạo cho cô vợ nuôi từ nhỏ."
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc thi đại học của Hà Nguyệt Tâm, hai người đều ra quy định rồi, sau khi thi đại học rồi mới được tính là chính thức yêu đương hẹn hò, Mục Xuyên vì vậy còn cười nói cô là vợ nuôi từ nhỏ của anh, bây giờ cứ nuôi vậy trước, đợi thi đại học xong rồi mới được ăn.
Mặt Hà Nguyệt Tâm đỏ đến không được, anh thật sự muốn nuôi cô thật sao?
Cô hứ nhẹ một tiếng: "Cái này làm gì mà đủ chứ."
Mục Xuyên nắm lấy bàn tay quơ qua quơ lại của cô, đặt lên ngực mình: "Từ từ cho."
Nếu như cho hết một lần rồi cô chạy mất luôn thì phải sao đây?
Hà Nguyệt Tâm cười híp mắt, từ nay về sau, không chỉ có anh trai, mà còn có Mục Xuyên cưng chiều cô nữa.
Trùng sinh một lần như vậy, thật là đáng mà.
Radio trên xe vang lên tiếng đếm ngược, MC đã bắt đầu đếm ngược rồi, lúc đếm đến tiếng thứ ba, thì lũ lượt có pháo hoa nở rộ trên không trung.
Hà Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói: "Chúc mừng năm mới."
Mỗi năm sau này, đều phải giống năm mới năm nay như vậy mới được.