Có lẽ người ngốc thì có cái phúc của người ngốc, nam sinh hung ác kia lại thích con trai, tuy quá trình yêu đương rất gian nan, nhưng may mắn cũng là một kết thúc tốt đẹp, vốn cho rằng như vậy là kết thúc, không ngờ cuối cùng tác giả lại cho chúng ta một ngạc nhiên nho nhỏ – thằng ngốc kia thực ra cũng không ngốc, mà do gia đình dị dạng bóp méo tính cách của cậu ta mà thôi, dưới đối đãi bạo lực của người mẹ, có lẽ chỉ luôn nở nụ cười mới có thể giúp cậu thoát khỏi bóng tối lan tràn trong lòng. Thể loại: Truyện ngắn, 1×1, bĩ tử bá đạo cường ngạnh công x hướng nội trầm ổn thụ, khá u tối, HE.
Biên tập: Hà Hi
Khi đọc tác phẩm này chúng ta sẽ cực kỳ bội phục tác giả khi lựa chọn sử dụng một góc nhìn đặc biệt như vậy.
Khúc dạo đầu câu văn dùng ngôi thứ nhất ghi lại quá trình yêu thầm của nhân vật chính, như ngày hôm nay cậu ấy mặc quần áo gì, làm những chuyện gì, làm động tác gì, khuôn mặt có những biểu lộ gì…
Điều này tạo cho người đọc cảm giác một hạnh phúc nhỏ nhoi mờ nhạt khó mà cảm nhận được, làm mọi người cho rằng đây chỉ là một áng văn thầm yêu bình thường mà thôi.
Tiếp tục đọc xuống, thị giác chuyển thành ngôi thứ ba, hơn nữa từ miệng một cô gái lương thiện mới biết được nhân vật chính hóa ra là một thằng ngốc.
Vì vậy, nam sinh cao lớn hung ác kia hóa ra là đối tượng yêu thầm của thằng ngốc, cứu vớt cậu ta, rồi lại cũng phá hủy cậu ta, làm cậu ta cảm thấy ấm áp nhưng cũng cảm thấy đau đớn.
Có lẽ người ngốc thì có cái phúc của người ngốc, nam sinh hung ác kia lại thích con trai, tuy quá trình yêu đương rất gian nan, nhưng may mắn cũng là một kết thúc tốt đẹp, vốn cho rằng như vậy là kết thúc, không ngờ cuối cùng tác giả lại cho chúng ta một ngạc nhiên nho nhỏ – thằng ngốc kia thực ra cũng không ngốc, mà do gia đình dị dạng bóp méo tính cách của cậu ta mà thôi, dưới đối đãi bạo lực của người mẹ, có lẽ chỉ luôn nở nụ cười mới có thể giúp cậu thoát khỏi bóng tối lan tràn trong lòng.
chương 1: bắt đầu từ quần áo