Ngày hành động đến gần, trái tim ai cũng như bao phủ bởi một làn khói mù mịt, ngay cả người vô tư như Hoan thiếu gia cũng chỉ ngẩn đầu nhìn trời hát vang bài ca ‘bi xuân thương thu’. Y Tiêu thường nói đùa rằng gã chính là ‘Hoa hòa thượng’—— thân ở giữa hoa nhưng không bao giờ bị vấy bẩn.
Thật ra Trần Hoan rất hưởng thụ biệt danh này, chỉ là ‘Hoa hòa thượng’ không phải chưa từng có mùa xuân, gã cũng từng yêu thích một cô gái, nghe nói cô ấy đã được lưu danh vào sổ đỏ của Tổ quốc. Hai người là ‘thần điêu hiệp lữ’ đến từ tổng bộ tham mưu nhưng ông Trời đố kỵ hồng nhan, cả hai để lộ thân phận trong một lần làm nhiệm vụ, cô gái đó cuối cùng đã hy sinh để cứu gã.
“Tôi đã tận mắt chứng kiến cô ấy chết, lúc đó tôi đang trốn trong thùng rác nhìn đám người mất trí tra tấn cô ấy. Cực hình này còn đau đớn hơn lăng trì gấp trăm lần, tôi không thể lên tiếng, thậm chí khóc cũng không được, chỉ có thể mở to mắt nhìn. Cô có biết câu nói cuối cùng trước khi ngã xuống của cô ấy là gì không? Cô ấy nói tôi nhất định phải thay cô ấy hoàn thành nhiệm vụ! Tôi ngỡ cô ấy là người tình lãng mạn nhất trên thế giới, cuối cùng lại keo kiệt không cho tôi được một nụ hôn.”
Trần Hoan nói xong rồi khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa mắng, “Âu Dương Thần Thần, cô là một tên khốn kiếp, cô chết thì sướng rồi, có biết tôi sống đau khổ biết bao nhiêu không?!”
Đàn ông không nên rơi nhiều nước mắt nhưng mấy người phụ nữ bên cạnh không chê cười gã, bi thương tích góp bấy nhiêu năm bỗng chốc hóa thành dòng. Người ta hay nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng chảy vì chưa đủ thương tâm thôi, thử hỏi có mấy ai gánh nổi chuyện vui buồn.
Sau vài lần dò hỏi, Y Tiêu biết được ‘Âu Dương Thần Thần’ trong miệng Trần Hoan chính là con gái độc nhất của Âu Dương Khải Chính. Một người đàn ông trung niên để tang con gái khác gì một người phụ nữ mất chồng lúc tân hôn, có lẽ chỉ những người trong cuộc mới hiểu nỗi bi thương này.
Thì ra đằng sau những người hạnh phúc sẽ có một bóng hình cô đơn, đối mặt với tương lai khó đoán, phụ nữ lại càng thêm hoang mang.
Y Tiêu gối hai tay nằm trên bãi cát êm ái nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, suy nghĩ từ từ bay đến cái đêm tại thành phố B hôm ấy. m Ngày mai các cô sẽ bước lên con đường vô định, cũng không biết được sống chết thế nào.
Nói một cách tương đối thì Y Tiêu cũng có phần may mắn,… ít nhất … đêm nay không trải qua cảm giác nhớ nhung sầu muộn chia tay người yêu. Chỉ sợ tối này Tư Hàm sẽ không trở về, một mình cô đối mặt với bốn bức trường càng bất an hơn, chỉ còn cách trốn ra đây cho vơi đi phiền não, lấy bầu trời làm chiếu và mặt đất làm giường.
Cơn gió đêm thổi tan đi nỗi phiền muộn trong lòng, bầu trời đột nhiên bị che khuất bởi một bóng đen.
… … … … … … … … … … … … … …
“Gần đây Tiêu Tiêu và Tạ Bao Công thế nào rồi?”
Hạng lưu manh ôm người đẹp trong lòng rồi bóng bẩy hỏi thăm. Từ lúc cảnh sát Tạ chọn đạo nghĩa để vứt bỏ em gái nhà mình, Tư Vi lập tức dùng biệt danh ‘Bao nốt ruồi’ để chế giễu người ta.
“Hừ, tại sao luôn lo lắng chuyện của người khác?” Nữ vương tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Hàm nữ vương nhéo mu bàn tay người nọ.
“Ai u uy, đau đau đau!!! Em đang bị thương đấy!”
Tư Vi cau mày gào khóc, cô cảm thấy đau răng, nhức đầu, toàn thân đau đến choáng váng, nước mắt lưng tròng, ai oán nhìn vợ. Tư Hàm nhất thời không thể chịu đựng được ánh mắt đáng thương kia mới chịu buông tay.
Tư Vi hừ một tiếng, xoa xoa mu bàn tay của mình, vốn có chỉ một vết màu hồng đã bị cô xoa thành một mảng lớn đỏ sẫm khiến người ta phát hoảng.
“Chị đúng là đồ đàn bà lòng dạ hẹp hòi, chớ không phải chị cũng ăn giấm chua của oắt con nhà mình sao?”
Nữ vương đại nhân luôn luôn tránh né đề cập đến vấn đề ‘giấm chua’ này, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, cô chỉ hừ lạnh một tiếng đáp lại. Hiện tại hai người đều im lặng, chỉ có thể hơi thở của nhau, mùi thuốc khử trùng vẫn còn quẩn quanh mũi, ‘nệm êm’ phía sau cũng đột nhiên an tĩnh, cô chỉ cho rằng Tư Vi đang ngủ, rốt cuộc là không cam lòng hay sợ ngày mai sẽ mau đến…
Cô đã đè nén sự nghi ngờ trong lòng hơn suốt mười năm, nếu bây giờ không hỏi, e rằng sẽ không còn cơ hội, cô không muốn rời đi trong tiếc nuối. Tư Hàm thoáng xê dịch thân thể, tìm một tư thế thoải mái nép vào vòng tay của người kia.
“Nếu giữa chị và Y Tiêu chỉ có một người trở về, em muốn đó là ai?”
Sau một lúc lâu không có động tĩnh gì, Tư Hàm biết người kia vẫn chưa ngủ, bởi vì lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức cảm nhận được hô hấp đối phương ngưng trệ. Có lẽ em ấy lại muốn trốn tránh như trước, nào ngờ Tư Vi lại mở miệng.
“Em đương nhiên là muốn hai người đều có thể trở về, dù em có giảm đi vài năm tuổi thọ cũng không sao, chỉ cần hai người bình an là tốt rồi…”
“Chị nói là nếu như! Em biết rõ chúng ta đang sắp đối mặt với chuyện gì mà, nếu lần trước em đã trải qua cửu tử nhất sinh thì lần này sợ là hứa hẹn cả đời cũng rất xa vời, không phải sao?”
“Đừng nói như vậy, vẫn có hy vọng, chẳng phải khi đó em đã bước một chân vào điện Diêm vương còn bị kéo về đó sao?” Nói đến chỗ này, Tư Vi siết chặt tay, trong lòng càng ấm áp.
“Là em bị Tiêu Tiêu kéo về, không phải chị. Nếu như không có em, ai có thể lôi chị ra khỏi hố sâu địa ngục đây?”
“Chỉ cần trong lòng chị có em, dù cho em không ở bên, chị cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của em. Em hôn mê nhưng chóp mũi vẫn ngửi thấy mùi bít tết bò của chị nấu, nghe được tiếng chị gọi như hồi ở Seattle. Về nhà sẽ được ăn những món thơm ngon nóng hổi do chính tay chị nấu, sao em có thể bỏ được…” Sao em có thể để chị chờ đợi hết nửa đời còn lại.
"Em chỉ muốn ăn thôi, chị thật sự nghi ngờ kiếp trước em là heo đầu thai!”
Tư Hàm xoay người lại ngoáy mũi ‘con heo’ kia, trong lòng ngọt ngào khó tả. Suốt bao nhiêu năm, có lẽ chẳng ai muốn nghe lời mật ngọt sáo rỗng nhưng lần này nghe rất thoải mái.
Rốt cuộc là ‘hoa ngôn xảo ngữ’ của em đã được nâng lên một tầm cao mới hay chị thật sự đã già, không chịu đựng nổi lời mê hoặc của em? Điều này có nghĩa là bây giờ chị có đủ tư cách để được yêu …
“A Hàm, chị nhất định phải sống sót trở về, em nhớ chị, em muốn ăn cơm chị nấu cả đời, chỉ cần chị thôi.”
Tư Vi ôm chặt người trước mặt, hơi thở chôn sâu vào cổ đối phương, “Chị muốn em trả lời trắc nghiệm mà em không thể làm, em thật sự không biết làm sao để chọn giữa chị và Tiêu Tiêu.”
“Vậy thì đừng chọn.”
Có lẽ câu hỏi trắc nghiệm hoặc A hoặc B này thật sự khiến em ấy khó xử, thôi, chỉ cần em ấy có một cuộc sống tốt, dù có hồ đồ suốt đời cũng được. Tư Hàm từ từ nhắm hai mắt lại rồi ôm cổ người nọ.
“Em không lựa chọn nhưng em có thể nói cho chị biết quyết định của mình. Nếu Tiêu Tiêu không thể trở về, đây là điều em không muốn nhất, bởi vì … em hy sinh mạng sống lúc trước vô nghĩa rồi. Nếu như Tiêu Tiêu trở về nhưng chị lại không về, vậy thì em sẽ giao con cho em ấy rồi đi theo chị. Nếu cả hai không ai quay về, em chỉ có thể xin lỗi chị, con thơ không thể thiếu mẹ, đợi nó trưởng thành em sẽ nói cho nó biết nó có hai người mẹ tuyệt vời như thế nào, sau đó em sẽ tìm chị sau. Nhưng chị phải đợi em, không được uống chén canh Mạnh bà, đến lúc đó không chừng chị sẽ ghét bỏ bà lão với mái tóc hoa râm là em mất!”
Tư Vi vừa nói vừa chau mày, “Chị ghét bỏ em cũng vô dụng, vì em sẽ dính vào chị!”
“A Vi, bây giờ chị hối hận rồi, phải làm sao bây giờ. Chị không nên đồng ý với Âu Dương …” Làm sao cô có thể rời xa được sự dịu dàng này …
“Chị đừng có đào ngũ nha.”
Chị nhất định phải khỏe mạnh trở về, có biết không? Dù bao lâu em vẫn sẽ đợi chị quay về để nói em yêu chị biết nhường nào.
Editor: còn vài chương nữa là hoàn tất bộ truyện :v cơn lười lại lên...