Tạ Sở Toàn hỗn loạn cả một buổi chiều, cũng không có tinh thần huấn luyện, dấu vết đỏ ửng kia không thể tiêu tan cứ hiện ra trước mắt cô mãi không thôi.
Vì không thể tập trung và mất tinh thần, Tạ Sở Toàn đã suýt thả hồn về biển rộng khi huấn luyện môn lặn sâu. Làn nước lạnh buốt tràn vào mũi, cơn đau lấn át lý trí, quá khứ xâm chiếm trí não, trên vai như có hòn đá ép cô chìm xuống nước,cô không có chút sức lực nào nữa, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn làn nước xanh thẳm.
Chẳng biết là do Tạ Sở Toàn chưa tận số hay do định mệnh an bày, cảnh tượng này cuối cùng cũng bị Trần Hoan cách đó không xa phát hiện kịp thời, bằng không chỉ sợ cô đã chết trước khi xuất sư.
So với Tạ Sở Toàn ‘thất hồn lạc phách’, Y Tiêu hôm nay lại có vẻ 'đường quan rộng mở’, quét sạch sự u ám của mấy ngày trước, trên mặt thấp thoáng một nụ cười, không khó nhìn ra Y Tiêu đang rất vui vẻ.
Tuy Sở Toàn làm sai nhưng không nặng lời trách mắng như mọi khi, hơn nữa thấy chân cô bị thương liền chủ động phái Trần Hoan giúp đỡ. Y Tiêu càng như vậy càng khiến cô bất an, bởi vì không hiểu cho nên lo lắng. Cô hiểu Y Tiêu, nếu trong mắt Y Tiêu còn có cô, em ấy tuyệt đối sẽ không để người khác chạm vào cô, nhưng ‘thiện ý’ này thật sự rất xa cách.
Nghĩ đến đây, Tạ Sở Toàn càng cảm thấy lạnh, cả người run lên cầm cập, cô không nhận ‘ý tốt’ của Y Tiêu, nhất định tự mình làm việc đó nhưng đối phương chỉ nhún vai không nói gì.
Trên thế giới này, đòn đánh mạnh nhất không phải là nắm đấm hay vũ khí, mà chính là nhắm mắt làm ngơ.
Tạ Sở Toàn cuối cùng đã nếm trải được mùi vị bị người yêu phớt lờ, chua xót không thể tả, không hiểu sao hồi ức lại trôi về ngày mưa hôm ấy, sau tiếng hét thê lương lúc đó là bóng lưng quyết tuyệt của bản thân, có khác gì bóng dáng hờ hững lúc này?
Nụ cười ấm áp và khuôn mặt rạng rỡ đó đã không còn thuộc về cô nữa, trong lòng như có con mưa, hóa ra thế giới này thực sự có báo ứng.
Là chị nợ em, vì vậy giờ đã đến lúc chị phải trả nợ nhưng chị không biết em có cho chị cơ hội để đến gần em không.
Có lẽ là nỗi sợ mất đi lớn đến mức không còn do dự, Tạ Sở Toàn cấp thiết muốn nắm lấy đôi tay ấm áp đó và không bao giờ … để em ấy vuột ra khỏi cuộc đời mình!
“Làm gì vậy?”
Y Tiêu nghi hoặc trừng mắt nhìn người đang kéo tay mình, nếu không phải thấy đối phương bị thương, cô đã một cước đá bay đi rồi, quả nhiên là không thể kiềm chế.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi!” Đừng ở đây ngây người rồi miệng muốn nói lại thôi.
Hai người thâm tình nhìn nhau, nhưng Y Tiêu chưa kịp lên án thì đôi môi kia đã đến gần chóp mũi.
Lúc đó cả hai đang đứng ở lối đi trên lầu , vừa về đến nhà an toàn tắm rửa sạch mùi tanh của nước biển, trên đầu còn giọt nước đọng lại, Y Tiêu đã bị kéo đến đây.
Tạ Sở Toàn nhìn chằm chằm người trước mặt, khoảng cách gần đến độ có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Đã nhiều ngày rồi mới ngửi lại hương hoa quả tươi mát, Tạ Sở Toàn cũng không ngờ mình sẽ mất khống chế hôn đối phương, có lẽ đây mà mùi hương quyến rũ độc nhất chỉ người yêu mới có.
Y Tiêu mở to mắt nhìn người đối diện đang tiến đến gần, trong lòng cô tràn ngập nỗi bi thương khó tả. Khi môi chạm môi, cô không phản kháng hay giãy giụa, chỉ ngây người nhìn đối phương mải mê mút mát như một vị khán giả xa lạ bình tĩnh xem múa rối.
Y Tiêu mặc kệ hành động liều lĩnh kia, cô vẫn luôn cắn chặt răng cố thủ thành trì, không hề đáp lại. Tạ Sở Toàn hôn môi mệt rồi lại dời lửa chiến xuống cần cổ, nhưng trên làn da trắng nõn hiện lên một vết đỏ chói mắt. Sở Toàn không ngừng lưu luyến trên dấu đỏ sẫm đó, vừa gặm vừa mút, cố gắng dùng dấu mới của mình để xóa đi dấu vết cũ, đồng thời đẩy đầu gối vào giữa hai chân đối phương.
Cơn đau từ cổ khiến Y Tiêu cau mày nhưng cô không thể chịu đựng sự phiền nhiễu dưới chân được nữa. Cô nắm tay người đang mút xương quai xanh của mình đưa đến gần lưng quần…
Tạ Sở Toàn không nghĩ nhiều về sự nhiệt tình đột ngột này, theo bản năng tìm đến dòng suối dịu êm khó quên dưới sự chỉ dẫn của người nọ, đến khi trực tiếp chạm vào ‘chốn Đào nguyên’ không hề ẩm ướt ấm nóng như mình nghĩ, nó thực sự như một cái giếng khô không có sự sống.
Tạ Sở Toàn mờ mịt mở mắt ra liền bắt gặp một ánh nhìn lạnh lùng làm cô bừng tỉnh, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có mình cô mê muội, mà người kia… ngay cả hô hấp cũng rất ổn định.
Đầu ngón tay vẫn còn cứng đơ trong thung lũng khô cằn, máu nóng trong người đã nguội đi, đối mặt với tình huống xấu hổ này, không có khả năng đi xa hơn nữa.
“Cảnh sát Tạ chê huấn luyện nhàm chán quá sao? Thế nào lại đói khát như vậy? Hay chị muốn tìm chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ?”
Y Tiêu lành lạnh nói rồi rút bàn tay còn mắc kẹt trong qυầи ɭóŧ của mình ra, “Mặc dù chuyện này thật sự khẩn cấp nhưng chị nên tìm một người cùng chung chí hướng. Y Tiêu tôi không phải là công cụ cho chị giải sầu đâu! Suy cho cùng, tôi chỉ là bạn gái cũ, không có nghĩa vụ phải thỏa mãn nhu cầu sinh lý cho chị!”
“Không, Y Tiêu, em hiểu lầm chị … chị chỉ là…” Chỉ là không thể khống chế, làm sao cô có thể nói ra bốn chữ này?
“chị chỉ muốn xin lỗi em, xin em hãy tha thứ cho chị.”
Y Tiêu vuốt ve đôi môi đỏ mọng của mình, cười nhạt, “Là tôi hiểu lầm chị sao? Cảnh sát Tạ dùng phương thức xin lỗi đúng là có phong cách riêng!”
“Y Tiêu, em hãy nghe chị nói…”
“Buông ra!” Y Tiêu nhướng mày nhìn chằm chằm Tạ Sở Toàn, vẻ mặt đầy khinh thường và chán ghét.
Trong mắt Y Tiêu vẫn không có tình cảm nhưng Tạ Sở Toàn vẫn không cam lòng, cô hy vọng tất cả chỉ là lớp ngụy trang, chỉ cần em ấy đồng ý giở cái vỏ bọc này ra.
“Không buông, chị đã buông tay một lần rồi, bây giờ chị sẽ không buông tay …”
Ngay khi câu nói này được nói ra, cô đã không còn đường lui, yên lặng chờ đợi người nọ tuyên án, nhưng mà thời gian như đột ngột ngừng trôi. Y Tiêu kinh ngạc nhìn cô, bầu không khí trầm mặc bị tiếng cười thay thế. Lúc đầu chỉ là cười khẽ, sau đó tiếng cười từ từ lớn hơn, cuối cùng bật lên thành một tiếng cười nứt nẻ không thể kìm chế. Nếu quan sát sẽ thấy nụ cười kia rất vô cảm, cách nhếch môi cũng làm người ta lạnh xương sống.
Đợi Y Tiêu cười đã rồi mời lau nước ở khóe mắt, “Đây thực sự là trò đùa nực cười nhất mà tôi nghe được trong năm nay.”
Từng tiếng thở dốc không ngừng che giấu sự chua xót trong lòng. Lúc tôi yêu chị đến chết đi sống lại thì chị đẩy tôi ra không chút lưu tình, hôm nay tôi đã rời khỏi thì chị lại có thái độ như thế, đến tột cùng là ông Trời muốn đùa bỡn hay chính chị đang trêu đùa tôi!
“Tạ Sở Toàn, chị không cảm thấy lời nói của mình rất buồn cười sao? Người buông tay trước là chị, hôm nay người muốn quay lại cũng là chị. Chị nghĩ tôi là cái gì? Là khách sạn của riêng chị sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”
Làm sao người đã một lần trải qua cảm giác sống không bằng chết lại có thể cam nguyện rơi xuống vũng lầy đó lần thứ hai!
“Chị biết em oán hận chị. Y Tiêu, chị cũng ghét chính bản thân mình. Trước đây, chị một lòng vừa muốn làm một cảnh sát tốt, vừa muốn làm một người yêu tốt, nhưng mọi chuyện đều không như chị mong muốn. Chị luôn bị mặc kẹt giữa tình yêu và tội lỗi, kết quả lại buông tay em, nhưng mất em rồi chị mới biết được mình chẳng khác nào mất đi cả thế giới. Công việc, chính nghĩ đối với chị đã không còn ý nghĩa gì nữa …”
“Đợi mất đi mới thấy quý trọng, có phải đã muộn quá rồi không?”
“Sẽ không, chỉ cần em cho chị một cơ hội, cũng cho chúng ta một cơ hội…”
Tạ Sở Toàn siết chặt cổ tay Y Tiêu như lục bình trôi trên sông, năm ngón tay từ từ chìm vào trong làn da mềm mại, để lại năm dấu hồng hồng, hy vọng có thể giữ đối phương bên cạnh.
“Tôi cho chị cơ hội, vậy ai cho tôi cơ hội đây?”
Y Tiêu lần lượt gỡ từng ngón tay trên da mình ra, số phận thật oái oăm như vậy. Thời gian dường như đang quay trở lại đêm mưa tuyệt vọng ấy, Y Tiêu vẫn còn cảm nhận rõ ràng nỗi đau khi các đầu ngón tay của mình bị gỡ ra, không ai có thể thoát khỏi sự luân hồi của số phận.
Tôi hết lần này đến lần khác cho chị cơ hội, nhưng chị đều đẩy tôi vào hố sâu tuyệt vọng. Tôi cũng có điểm giới hạn, chị sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội làm tổn thương tôi.
“Tạ Sở Toàn, sở dĩ lúc trước tôi sẵn sàng tha thứ cho chị là bởi vì trong tim tôi có chị, cơ thể tôi cần chị, nhưng mọi thứ chị làm đã khiến tim tôi chết rồi, còn cơ thể này…”
Y Tiêu mỉm cười, thì thầm bên tai Tạ Sở Toàn, giọng điệu có chút mê hoặc, “Chị vừa cảm thấy nó không còn ham muốn chị nữa, nói cách khác là chị đã không thể thỏa mãn được tôi. Chị muốn tôi phải lấy lý do gì để thuyết phục bản thân cho … chị một cơ hội?”
Nghe vậy, năm ngón tay đang siết chặt dần mất đi sức lực, còn gì đáng sợ hơn một trái tim đã chết?
Tay vừa thoát khỏi trói buộc, Y Tiêu lập tức rời khỏi vòng ôm ấp của Tạ Sở Toàn, đi đến đầu hàng lang mới yếu ớt mở miệng nói:
“Nếu Tạ Sở Toàn chị tham gia hành động lần này vì tôi thì tôi khuyên chị nên sớm rời khỏi đi. Chị ở lại không khiến tôi cảm kích, ngượi lại càng làm tôi không thể thay đổi thái độ với chị. Hơn nữa chị cũng đừng thấy hổ hẹn vì tôi và Tư Vi đã cứu chị, nếu lúc trước Trần Kính Hiên không bắt chị mà là một người xa lạ khác thì tôi cũng sẽ đi cứu, không phải đạo tặc nào cũng đều là kẻ máu lạnh!”
Khi tình yêu đã trở thành dĩ vãng, mỗi người một ngả có phải là kết cục duy nhất của chúng ta? Sở Toàn chua xót nhìn bóng dáng đang dần khuất xa, sờ lên mặt quả nhiên có nước mắt lạnh lẽo chảy ra, trong lòng như có cơn thủy triều tháng tám rẽ ra sông chảy vào biển. Tạ Sở Toàn đột nhiên cảm thấy trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng đau đớn, nếu có thể sống như cái xác không hồn thì tốt rồi…
Hóa ra, thứ không thể mất đi trên thế giới này chính là tình yêu!