Tôi nhận ra sau một lúc chạy trối chết với nước mắt nước mũi lấm lem khắp mặt, thì tôi đang viết gì đó vào sổ tay của mình.
Nhưng mà, tôi không còn nhớ tại sao mình lại chạy như vậy nữa. Thế là tôi giảm dần tốc độ và đọc những gì mình đã viết trong sổ tay. Ký ức tôi chỉ vừa quên một phút trước đây lập tức quay trở lại.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!" Tôi dùng hết tốc lực chạy qua Quảng trường Trung tâm trong lúc đang hét lớn. Sau khi mò mẫm leo qua hàng rào, tôi chạy dọc vỉa hè cho đến khi thấy được ký túc xá ở ngay phía trước mình. Vậy là tôi chạy nhanh nhất có thể để vào trong, tìm kiếm phòng của Matsuda-kun. Vào thời điểm như thế này, người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng dựa vào chỉ có cậu ấy thôi!
Vừa chạy dọc hành lang tôi vừa lật sách để tìm xem phòng của Matsuda-kun nằm ở chỗ nào. Rồi tôi nhớ ra một điều.
‘Mình không thể đến thăm Matsuda-kun trừ khi có một lý do đàng hoàng.’
Nhưng nếu đây không phải là lý do đàng hoàng thì tôi không biết nó là cái gì nữa. Thế là tôi phớt lờ lời cảnh cáo đó, lướt qua các trang sách và cuối cùng cũng nhớ ra phòng của Matsuda-kun nằm ở đâu và tôi chạy đến đó.
BANG BANG BANG BANG BANG
Tôi thô bạo đập mạnh cánh cửa của cậu ấy và dùng hết sức để hét lên.
"M-MATSUDA-KUN! TỚ CÓ CHUYỆN KHẨN CẤP!!"
Dù tôi có đứng đợi bao lâu đi nữa thì cánh cửa vẫn không mở ra.
"M-MATSUDA-KUN! NÀY, MATSUDA-KUN!"
Dù vậy nhưng tôi vẫn lấy tay mình đập vào cửa. Trong sự tuyệt vọng, dù mất niềm tin rằng cậu ấy sẽ xuất hiện nhưng tôi vẫn cứ đập. Đập rồi lại tiếp tục đập.
“....Là ai đó hả?”
Một cánh cửa mở ra nhưng là của phòng kế bên.
....Hơ?
Nhưng lạ thay, lại không một ai đứng đó. Cánh cửa thì đã mở, và tôi còn nghe được giọng nói nữa nhưng tôi không nhìn thấy ai hết.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như thế chứ?” Giọng của một đứa trẻ vang vọng khắp hành lang. Tôi nhìn quanh lần nữa nhưng như tôi nghĩ, không một ai ở đó cả.
“....Này Bà Chị, cô nhìn ở đâu đó hả? Tôi ở đây này.”
“N-Ngươi ở đâu cơ?” Tôi hét vào hành lang vắng tanh. “H-Hiện thân đi!” Rồi tôi lại nghe được giọng nói đó.
“Ahaha, tôi không có trốn. Tôi đứng ngay trước mặt cô đây. Chỉ là cô không biết thôi, Bà Chị ạ.”
Ngay trước mặt mình ư?
Tôi hít vào một hơi thật sâu để tự trấn an bản thân, làm chậm lại hơi thở dồn dập của mình và tập trung suy nghĩ.
Đó là lúc tôi nhận ra.
“Ồ cuối cùng thì cô cũng chú ý đến tôi rồi sao?”
Đứng ngay trước mắt tôi là một cậu nhóc thấp bé và nhỏ tuổi, trông giống hệt một *Zashiki Warashio [note40132] đến quái lạ.
“....À, đừng cảm thấy tệ khi không thấy được tôi. Cô biết đó, sự hiện diện của tôi gần như không đáng chú ý kể từ lúc tôi được sinh ra rồi. Hầu hết những người tôi gặp qua đều không để ý đến tôi. Dù sao thì điều đó cũng không khiến tôi phiền lòng đâu, tôi quen rồi.”
Cậu ta có gương mặt của một cậu bé và giọng nói của một người còn chưa dậy thì. Đáng ngạc nhiên là cậu ta không có một chút nổi bật nào. Giả dụ như bạn được yêu cầu vẽ khuôn mặt của một đứa trẻ mà không có ảnh để biết hình dáng của đứa trẻ đó, thì bạn sẽ vẽ ra cậu trai này. Bởi cậu ta không có đặc điểm riêng biệt nào cả, nên ít ra còn có thể nhận dạng được ở khía cạnh nào đó.
“Vậy thì, có chuyện gì thế?”
“....Ể? Ý em có chuyện gì là sao?”
“Này nhé, cậu đến đây đập cửa và la hét thất thanh vào cái giờ mà ngay cả những người bị mất ngủ cũng phải chìm vào giấc mộng này, và cậu còn không biết tại sao mình lại làm vậy ư!”
Cậu ta ẵm trên tay một chiếc túi lớn chứa đầy những ổ bánh mì ngọt trông có vẻ như sẽ phù hợp với sự thèm ăn của người đang trong *giai đoạn tăng trưởng nhảy vọt. Mặt trước chiếc túi trông như nhãn hiệu của tiệm bánh mì ‘Handel và Gretel’ vậy. Cậu ta lấy ra một ổ lớn và ném vào miệng mình.
“Uậy, uyện ì ãy a hế?
“....Hả? em nói gì?”
Cậu bé nhai rồi nuốt xuống ổ bánh mì, “Mình nói là chuyện gì đã xảy ra thế? Nói mình nghe đi. Tài năng của mình khá là hữu dụng đó.”
Trong khi thúc giục, cậu ta nhìn lên phía tôi. Đặc biệt chú ý đến ngực và chân tôi.
“Ừm, trước khi vào chuyện đó thì chị muốn hỏi em một điều... Tại sao em lại ở đây thế? Anh trai của hoặc chị gái của em học ở trường này….”
“Mình là Kamishiro Yuuto từ khóa 77 của Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng. Rất vui được gặp cậu.”
“....Gì cơ?”
“Mình là học sinh cấp ba.”
....Cái gì chứ?
“Đương nhiên, tóc mình đã dài ra rồi.”
....Ôi trời ơi!
“Đừng có ngạc nhiên như vậy chứ, dù sao thì mình đã giới thiệu bản thân rồi, sao cậu còn chưa nói ra tên của mình đi!”
“Đ-Đúng nhỉ, ừm....” Tôi cầm sổ tay để ngay trước mặt.
“A ha! Đó là cách mà cậu giới thiệu bản thân à.” Cậu ta đáp lời ở phía bên kia sổ tay của tôi. “Hừmm, Otonashi Ryoko phải không nhỉ? ...Hừmm, nghe cũng được đó chứ. Dẫu sao thì khả năng kiên nhẫn của mình đã tăng lên chỉ vì chờ cậu giới thiệu bản thân thôi đó.”
Cậu ta có một nụ cười ngây ngô, cứ như một học sinh tiểu học vậy.
“Thế thì,” Gương mặt cậu ta đột ngột trở nên nghiêm túc. “Cậu gặp phải rắc rối gì vậy?” Đôi mắt ánh lên sự tò mò... hay đúng hơn là trừng lên vì hiếu kỳ. Thật ra cũng không phải là hiếu kỳ nữa, mà chúng giống với tham lam hơn, tính toán hơn, cuồng tín hơn.
“Hình như cậu đang rất vội, nên mình chỉ có thể đoán rằng cậu đã thấy cái gì đó khá là tồi tệ thôi.”
Cậu ta nhìn chòng chọc vào mắt tôi với khí chất mâu thuẫn với vẻ ngoài của mình. Cậu thò tay vào chiếc túi và lấy ra một ổ bánh ngọt khác, như thể đang chơi số vậy.
“Ồ, tuyệt quá! Bánh mì dưa bí ngô Ebisu!” Lúc đó cậu ta nở nụ cười ngây thơ và hạnh phúc nhét ổ bánh mì vào miệng mình.
“Vậy rắc rối đó là gì thế?”
“Ừm, cũng không phải là rắc rối hay gì cả... Chỉ là tớ cần vào phòng của Matsuda-kun mà thôi....”
“I a oài òi.”
“Xin lỗi, mình không hiểu lắm....”
Kamishiro-kun nuốt xuống ổ bánh mì rồi nói “Matsuda Yasuke đi ra ngoài rồi.”
“....Ra ngoài ư?”
“Đúng vậy, ra ngoài rồi!”
“ỂEEEEEEEEEEEEEEEEEEEH!” Tôi không hề có chủ ý mà hét toáng lên, tiếng hét của tôi vang vọng khắp ký túc xá. “K-Không đời nào! Không thể, cậu ấy không thể! Cậu ấy chọn đúng lúc để biến mất thật đấy!
“Cứ cho là vậy đi, nhưng đó có thể là điều không thể tránh được.” Kamishiro-kun tiếp tục gặm bánh mì, mặc cho tôi đang quẫn trí cỡ nào. “Ý mình là, sự cáu kỉnh của cậu ấy có tiếng trong khóa 77 đó. Sau khi đập cửa lớn như vậy thì mình khá chắc cậu ấy hẳn đã nhận ra rồi. Mình ở phòng kế bên mà còn chú ý đến và ra ngoài để xem xét nữa mà.”
“Nhưng nếu Matsuda-kun không ở đây thì... cậu ấy đang ở đâu chứ?”
“Có lẽ Matsuda đang thức thâu đêm ở phòng thí nghiệm của cậu ấy chăng? Cậu ấy dành cả buổi tối ở đó khá thường xuyên.”
“Hiểu rồi! Phòng thí nghiệm của cậu ấy!” Tôi quay người đi và bắt đầu chạy.
“À, đợi đã!” Kamishiro-kun ngăn tôi lại. “Cậu đâu thể đi đến đó lúc này được nhỉ? Cậu quên rồi sao? Mình nghĩ hàng rào sắt ở khu phía đông có cảm biến phòng chống tội phạm đấy.”
“....Ể? Mình không thể đi sao?” Nếu vậy thì tôi không thể dựa dẫm vào Matsuda-kun với chuyện này được rồi. “Đùa à....” Tôi lục soát trí nhớ mình kỹ càng. “Ôi không... mình phải làm gì đây? Đây là cơn khủng hoản to lớn nhất từ trước đến giờ mà mình phải đối mặt....”
“Sao lại không nói cho mình biết!” Kamishiro-kun nhìn về phía tôi với vẻ điềm tĩnh. “Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của Bà Chị đây khổ sở như thế quả là đáng tiếc mà, mình không thể để yên được. Cho nên tình hình là sao vậy? Mình sẽ nghe cậu nói.”
Tình hình là sao ư? À, cậu biết đó…
“...Hả?”
Chỉ là….
“Ừm… cậu nhắc lại được không?” Có vẻ như đầu tôi không biết mình đã gặp phải rắc rối gì, hình như tôi lại quên nữa rồi.
“Ừm, chờ một chút….” Tôi vội vàng kiểm tra lại những ghi chép của mình.
“Ahaha, mình nói là cậu không cần phải che giấu đâu. À, nếu không quá nghiêm trọng thì cậu không nên gõ cửa phòng cậu ấy như thế. Làm việc đó vào cái giờ này cứ như cậu đã nhìn thấy một xác chết từ Thám tử Kindaichi ấy!”
Một xác chết… Ngay khi Kamishiro-kun nói thế, thì cũng là lúc tôi tìm ra những từ đó trong sổ tay của mình. Vào khoảnh khắc đó tôi đột ngột bị đánh vào nhận thức và ngừng thở.
“Này… có chuyện gì thế, trông cậu như vừa nhìn thấy ma vậy, này Bà Chị!”
Tôi nhớ ra ký ức mà trong đó tôi nhìn thấy một xác chết. Khiến tôi không thể thở được. Tôi thử nhắc nhở bản thân rằng mình phải thở nhiều lần.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả.
Chỉ cần liên tục lặp lại điều đó là được.
“Chẳng liên quan đến mình… Không liên quan đến mình… Không liên quan gì đến mình hết….” Giống như tôi đang lặp lại một câu thần chú mê hoặc vậy. Mỗi một lần tôi nói thế là mỗi một lần thế giới thu nhỏ lại… nó là một loại bùa mê nhiệm màu.
“Đúng thế… Chẳng liên quan gì đến mình… Chẳng liên quan gì đến mình cả, đúng rồi….” Vì nhắc đi nhắc lại điều đó với bản thân, cuối cùng tôi đã có thể bình tĩnh và đóng cuốn sác- Tôi hờ hững đọc lại ký ức của mình một lần nữa.
Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko dưới chân xác chết.
Vào lúc đó tôi còn hét lớn hơn bao giờ hết.
“ÁAAAAA! MÌNH QUÊN MẤAAAAAAAAAAAAAT!
Sổ tay của tôi đã bị rơi xuống một vũng nước. Dù có tranh cãi bao nhiêu lần rằng điều đó không liên quan gì đến mình, thì tôi cũng không thể phủ nhận được sự thật rằng tên mình có mặt ở hiện trường vụ án. Chuyện này chẳng khác gì bị kéo vào giữa sân khấu trước một khán giả vô diện và bị đối xử khắc nghiệt cả!
Tệ thật. Trái tim tôi đang đập thùm thụp dữ dội!
“M-M-Mình phải làm gì đây… M-Mình phải làm gì đây….” Mọi thứ đang tan vỡ. Thế giới dưới chân tôi đang vỡ vụn ra. Trước khi tôi sụp đỗ hoàn toàn, tôi cần phải lấy được quyển sổ đó!
Bị điều khiển bởi sự thất vọng đạt mức tôi đa của mình, tôi tăng tốc hết cỡ.
“B-Bà Chị! Chờ đã!” Một giọng nói gọi tôi từ phía sau. “Nếu cậu nói mình biết tình hình thì mì….”
“Nếu có thể thì hãy nói cho Matsuda-kun biết khi cậu ấy quay lại là mình đang tìm cậu ấy. TẠM BIỆT!” Tôi quay đầu hét lại thật lớn rồi chạy băng qua hành lang.
Rời khỏi ký túc xá và lao vào vỉa hè của khu phía nam. Giữ đà khi đang chạy để leo qua rào. Rồi tôi chạy xuyên qua màn đêm đen kịt để đến Quảng trường Trung tâm nhanh nhất có thể. Tôi không thèm bận tâm rằng mình đã hết hơi và tiếp tục chạy với tốc độ nhanh nhất.
Tôi đã gần đến đài phun nước, nhưng….
“….Cái gì…?”
Có một cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Kéo căng mắt ra để nhìn đi nhìn lại và… đúng thế, có gì đó kỳ lạ ở đây. Tôi thường tin tưởng người khác hơn cả cái đầu của bản thân mình, nếu tình cờ gặp phải những tình huống kỳ lạ thì tôi sẽ nghi ngờ não của chính mình trướ-
Mình phát hiện raxác chết của một người đàn ông lớn tuổi ở đài phun nước Quãng trường Trung tâm.
Dù sao thì cũng nhờ vào dòng ký ức đó mà tôi có thể đi đến kết luận. Lý do khiến tôi thấy khó chịu là khung cảnh ngay trước mắt.
Trước mắt tôi không có một cái xác nào cả. Đó là lý do.
Có một xác chết ở đây đã là chuyện kỳ dị rồi, nhưng giờ lại càng kỳ dị hơn khi cái xác đó biến mất.
Mọi chuyện càng lúc càng quái dị....
Có khi nào ông ta còn sống không?
Hoặc có lẽ ông ta là thây ma chăng?
Không biết tại sao nhưng tôi vô thức nhìn ngó xung quanh mình. Thì thấy có thứ gì đó bên dưới một trong những gốc cây gần đấy. Đó là cuốn sổ với dòng chữ ‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko’ viết trên bìa.
Cái gì thế này? Sao sổ tay của mình lại nằm ở đây? Tôi đi đến chỗ cuốn sổ trong khi đang thắc mắc, thì....
“Ta dadadada ta da~!”
Tôi rùng mình dừng bước và bắt đầu run rẩy khi nhìn ra phía sau. Có một cô gái đứng ngay sau lưng tôi.
“Ha! Ha! Ha! Vậy là cuối cùng cô cũng quyết định xuất hiện rồi!” Cô ta đứng khoanh tay trước ngực thách thức, trông cô ta có vẻ trạc tuổi tôi.
Lớp trang điểm rực rỡ như bước ra từ cuốn tạp chí thời trang. Mái tóc thì có màu vàng kim dày dặn và mềm mại. Còn bộ ngực thì phồng ra ngoài áo đồng phục giữa một chiếc cúc không cài lại một cách ngớ ngẩn. Bên dưới chiếc váy ngắn của cô ta là cặp chân thon dài trắng nõn nà.
Mới nhìn thì cô ta trông đáng yêu bình thường. Nhưng đôi mắt đó có vẻ không được bình thường chút nào. Đôi mắt cô ta đen nhánh, như đầm lầy không đáy vậy, đen đến mức dường như có thể giam cầm mọi bóng tối xung quanh... Đôi mắt đó quả là kỳ lạ.
Ngay khi nhìn thấy đôi mắt của cô ta, thì âm thanh cảnh báo trong đầu tôi liền phát động. Bỏ trốn đi, mọi tế bào trên cơ thể tôi đều la hét thúc giục tôi chạy trốn. Nhưng cùng lúc, nó lại có cảm giác như mọi sự kháng cự của tôi đều trở nên vô ích. Giờ tôi là một tù nhân trong ngục tù của cô ta. Nhưng, tôi không thể đứng im được.
“....Nè, sao thế? Sao cô lại phớt lờ tôi chứ? Cô là một nhân vật mặc định là bị câm à?” Thiếu nữ đang mỉm cười nhưng đó là nụ cười của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu, đó là một nụ cười xấu xa.
“A! Tôi hiểu rồi!” Cô ta bất chợt lên giọng rồi nâng tay lên chỉ ngón trỏ vào trán tôi. “Những gì cô vừa nghĩ đến. Là cô đang nhìn vào chỗ tôi đã khoanh tay phải không? ‘Nghĩ lại thì, mình không còn khoanh tay trước ngực nữa rồi. Nhưng đó là do bộ ngực của cô gái nào đó quá to để khoanh tay lại, đúnnnnng nhỉ....’. Thật là khiếm nhã! Một người phụ nữ tự hào với kích thước ngực của mình là một chuyện kinh khủng! Cô nên tin tưởng vào bộ ngực của thế giới hiện thực! Mà cô không biết rằng những thứ xấu xa đó được sinh ra từ những chương trình, hoạt hình và trò chơi thể loại viễn tưởng ngu ngốc sao? A, KINH TỞM! Quá là kinh tởm luôn! Nhưng cô biết đó, nên có thêm niềm tin vào thực tại đi! Chỉ vì có thể được xem là nóng bỏng ở nông thôn, khi cô lên thành thị thì cô không thể so sánh được với bất kỳ ai hết, nhưng cô vẫn muốn được chú ý nên mới ngu ngốc cởi đồ ra cho người ta xem trong khi thực tế họ lại thấy rằng ‘cô ta’ chỉ là một con ả với cái đầu rỗng tuếch và một mảnh thân nóng bỏng mà họ có thể dễ dàng lấy đi sự trinh trắng!! Nói đến cái đó thì, trai/gái tân là bọn tệ hại nhất nhỉ? Hơn nữa, sự thực là kí tự đầu trong từ trinh nữ (童貞) và trong tên của Đổng Trác (董卓) rất giống nhau đó! Nhưng sau tất cả thì Lữ Bố vẫn là người giết chết ông ta. Dẫu sao thì cuối cùng Đổng Trác vẫn tốt hơn một đứa trai/gái tân hàng tỷ lần! ....Và, mình nói đến đâu rồi nhỉ? Aaa, đúng đúng... Chuyện về *Tào Tháo! [note40134] Xét lại thì Tào Tháo gia nhập liên minh chống lại Đổng Trác có hơi chút….”
“Này, cô có thể nói chậm lại được kh-Ôi!” Chắc chắn là cô ta cảm thấy bị xúc phạm vì tôi đã cố ngắt lời cô ta, thế nên cô ta ấn ngón trỏ vào trán tôi.
“A, lần này tôi nhớ ra rồi! Chúng ta đang nói về việc cô nên tin vào bộ ngực hơn nữa! Cô biết đó, nếu cô nói xấu về sự tin tưởng với bộ ngực, thì cô nên phun ra ngay bây giờ đi. Hoặc là chỉ cần phát âm (pronuncio) trong tiếng Ý thôi! Nếu không thì khi lớn lên cô sẽ gặp khó khăn đấy! Hiểu rồi chứ? Chúng sẽ dài ra trải trên khắp phố phường luôn! Hoặc cô sẽ trở thành một trong những người đó không nhỉ? Những người bằng cách nào đó chiến thắng trước trọng lực? Thật là kinh ngạc! Vậy thì *Magneto [note40137] sẽ đi thám thính cô sao? Chà, nhưng có khả năng anh ta đã….”
“Làm ơn đó, ngưng nói một- ưm” Tôi nài nỉ để ngăn cô ta lại nhưng cô ta ngay lập tức nhét ngón tay vào miệng tôi.
“Câm nín ngay… khoan đã, không phải thế. Cô sẽ nói gì khi muốn ai đó im miệng nhỉ? À, thôi bỏ đi. Bất luận thế nào thì cũng đừng có nói nữa. Ngưng cái việc ngắt lời tôi đi nhé. Tôi thích nói lắm, cô biết rồi chứ! Cô bé lặng thinh-chan nên ngậm miệng lại như cách một cô bé lặng thinh-chan ngoan ngoãn làm. Vì giờ đã đến lượt tôi….”
“Fuuu... Hahahaaa....”
“A ha! Tôi không hiểu cô nói cái gì luôn á~!” Nước miệng của tôi bắn lên những ngón tay của cô ta và hóa thành sợi mỏng rơi xuống mặt đất, dù vậy thì cô gái này dường như không hề để ý đến điều đó.
“Dẫu sao thì, tên cô là gì thế cô bé lặng thinh-chan?”
“Fuuuhahohe... Fuuu....”
“Này” Cô ta làm bộ mặt khó chịu, “Đừng có Fufu nữa... nói tên của cô đi. Nếu trong ba giây cô vẫn không nói ra thì tôi sẽ rút lưỡi của cô đấy.”
Vừa nói xong, cô ta ngay lập tức nắm lấy lưỡi của tôi ở giữa hai ngón tay và kẹp nó lại.
“Được rồiiiiiiiii! Giờ thì Một....” Cô ta bắt đầu đếm. Hở? Không phải đùa sao? Điều đó khiến cơ thể tôi chảy mồ hôi lạnh.
Đợi chút đã, tôi không thể nói được nếu cô ta cứ giữ lấy lưỡi mình!
“Haaai....” Tôi nhận ra mình vẫn giữ cuốn sổ trong tay. Thế là tôi mau chóng đưa nó ra trước mắt cô ta.
“Hừmm. Otonashi Ryoko nhỉ... Cơ mà tệ thật đấy!” Như một ác quỷ đến từ địa ngục, cô ta ngoác miệng bật cười. “Tôi bảo cô NÓI ra tên mình mà nhỉ? Chứ không phải cho tôi xem tên của cô!”
“....Hả?”
“Đến ba giây rồi, giờ thì tôi rút lưỡi của cô đâyyyyyyyyyyyyyy!”
“Ha, HaAAAfuUUuuUAA” Tôi cố gắng kháng cự bằng tất cả sức mình. Móng tay của cô ta hung ác đâm vào lưỡi tôi. Vị của sắt và máu hòa lẫn vào nước bọt lan ra khắp miệng mình, khi nếm phải nó thì cũng là lúc ý chí chiến đấu của tôi nhanh chóng biến mất. Cô ta nhìn tôi một cách vô hồn, màu của sự tuyệt vọng tràn ngập trong mắt của cô ta, chúng nuốt chửng mọi hy vọng của tôi. Cô ta khiến tôi nghĩ rằng kháng cự cũng vô ích thôi. Toàn bộ sức lực dường như đều tan biến, sổ tay trượt ra khỏi tay mình. Tôi bỏ cuộc và thả lỏng cơ thể.