Ahhhhh…..
ZZZ… Zzz zzZZzz zz ZzzZ…
ZZZAAAAAAAAAAAAAAAAH!
Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang kéo da mặt mình một cách rất mạnh, đau đến mức tôi phải nhảy dựng lên. Kế bên chiếc giường tôi ngồi là một chàng trai đang cầm những miếng đệm lót và những sợi dây lúc nãy còn nằm ở trên mặt tôi. Tim tôi lại bắt đầu đập thình thịch.
“A! Matsuda-kun? Cậu là Matsuda-kun có phải không?”
Khi nói câu đó tôi rướn người về phía cậu ấy, cậu tránh khỏi tôi như thể mình là một dũng sĩ đấu bò vậy. Cứ như tôi là một con sói đồng cỏ bị lừa bởi một con Chi Chẹo đất, thế là tôi đâm sầm vào tường với đầy sao trên đầu.
“Ôi... Sao cậu lại né tránh mình chứ...?”
“Vì mặt cô trông thật kinh tởm.”
“C-cái đó... sao lại nói khuôn mặt của một thiếu nữ thuần khiết là kinh tởm chứ....”
Tôi nhẹ nhàng đi đến cạnh bàn để ngắm mình trong gương. Thì thấy những dấu vết xanh tím với kích cỡ của đồng 10 yên nằm khắp trên mặt mình. “....Lỗi là do cậu kéo mấy miếng đệm lót quá thô bạo đó!”
“Tôi đang rất vội nên buộc phải như vậy thôi.”
“Dù quần của cậu có bị ướt ngay trước mặt tớ thì tớ cũng không bận tâm đâu.”
“....Tôi không có ý rằng mình phải đi vệ sinh.”
“Mình biết mà! Sau cùng thì Matsuda-kun cũng không phải là một cái nhà vệ sinh!”
“Cô tưởng tượng cái quái gì về tôi thế hả, đồ siêu cấp xấu xí?”
“Đương nhiên là kể từ lúc lịch sử được ghi chép lại thì đã có những lời tuyên bố khôn ngoan hơn mà phải không?”
“Cô cần phải ngưng việc thêm tôi vào những ảo mộng lập dị đó của cô đi.” Matsuda-kun buông tiếng thở thật dài. “Đủ rồi, nếu cứ tiếp tục nói chuyện với cô thì tôi sẽ phát điên lên mất.” Cậu ấy bắt đầu lau chùi chiếc xe đẩy trong khi nói thế. “Bất luận thế nào, thì tôi vẫn còn nhiều việc vặt cần phải giải quyết hôm nay. Vậy nên thu dọn nhanh lên rồi về phòng đi.”
“Ơ! Nhưng mà!” Không thể tránh được, nhưng tôi không thể ngăn cản bản thân phản đối điều đó bằng cả sức lực của mình. “Không thể! Tớ không thể! Nếu tớ đi tớ sẽ lại cô đơn mất!”
“Thành thật thì cô đúng là hết thuốc chữa mà....” Matsuda-kun nheo mắt lại rồi đi về phía tôi, cậu ấy dịu dàng nắm lấy đôi vai tôi.
“Nhắm mắt lại đi.”
“....Hở?”
“Không sao đâu, nhắm mắt đi.”
Khi tôi nhìn vào khuôn mặt của Matsuda-kun ngay trước mắt, tôi có thể cảm nhận được con tim đang đập loạn trong lồng ngực mình, vậy nên tôi làm theo lời cậu ấy và nhắm mắt lại.
Vì lý do nào đấy mà cơ thể tôi trở nên nóng rực, nóng đến độ cứ như đang tan chảy ra vậy. Còn những mạch máu phía sau tai thì đang tạo ra nhưng nhịp đập mạnh mẽ và dồn dập. Tình hình là như vậy đó. Theo bản năng đáng kinh ngạc, đầu óc tôi trở nên trống rỗng! Đúng vậy, là thế đấy!
Và thế là, với những mong đợi đó trong tâm trí, trái tim tôi bắt đầu đập mạnh THÌNH THỊCH, THÌNH THỊCH, Matsuda-kun sẽ lén bước ra sau lưng tôi. Cho nên tôi ngã người về phía sau... thật nhẹ nhàng, và rồi... Matsuda-kun đẩy tôi ra ngoài.
“Ối!”
Theo phản xạ, tôi ngã chạm mông xuống sàn ngay giữa hành lang. May là tôi đang mặc một chiếc quần lót mỏng và trơn mượt.
“Cuộc họp mặt kế tiếp của chúng ta là vào ba ngày nữa. Đừng rời khỏi ký túc xá của cô trừ khi có chuyện bất trắc.” Matsuda-kun chỉ nói thế sau cú ngã rõ đau của tôi. Rồi cậu ấy đóng cửa lại.
“Ui da... Cậu ấy lừa mình....” Vai tôi chùn xuống vì thất vọng. Tôi rời khỏi Phòng nghiên cứu Thần kinh học với tâm trạng buồn rầu.
Sau khi ra khỏi tòa nhà sinh học, tôi liền kiểm tra sổ tay. Dẫu cho phải quay trở lại ký túc xá thì tôi cũng không tài nào nhớ được nó nằm ở đâu. Thế là tôi vừa đi bộ vừa lật cuốn ‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko’.
Nhìn qua nó tôi tìm ra bản đồ của trường được phác thảo trong quyển sổ. Vì đã tìm được tấm bản đồ nên đây là cơ hội tốt để xem xét lại kỹ lưỡng. Trong khi tập trung, tôi sẽ giải thích sơ đồ mặt bằng của Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng.
Ra là như vậy....
Dựa trên tấm bản đồ của tôi, Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng có hình dạng như một viên kim cương khổng lồ. Tổng quan có bốn khu vực: Đông, Bắc, Tây và Nam. Kích thước của mỗi khu vực có thể so sánh với một ngôi trường cấp ba bình thường. Ngay bây giờ thì tôi đang ở khu phía đông, nhưng đôi khi nó cũng được gọi là khu trung tâm. Toà nhà dành cho nhân viên thông thường nằm ở đây, có một tòa còn đang thi công, tòa nhà sinh học nơi làm việc của Matsuda-kun và đa dạng các dãy nhà khác khiến những chuyên gia cũng phải ghen tị. Hơn nữa, học sinh đều bị cấm bước chân vào tòa nhà giảng viên.
Đến khu phía tây. Có một số trang thiết bị và các tòa nhà chức năng dành cho học viên dự bị của trường dự bị. Có vẻ như tôi chưa từng đi qua bên đấy, nên tôi không có quá nhiều thông tin về địa phận này trong cuốn sổ của mình.
Khu phía nam là ký túc xá – nơi ở của học viên. Ngoài ký túc xa ra còn có một hiệu sách và cửa hàng tiện lợi, nhưng điểm chính là có một trung tâm mua sắm nơi các học viên có thể đến đó mua đồ. Thật tình cờ là dường như chỉ có học viên bình thường mới có thể sống trong ký túc xá. Thêm nữa, ký túc xá còn được cung cấp cho học viên như một món quà tặng kèm và họ không cần phải trả tiền để sống trong đó.
Cuối cùng là khu phía bắc. Dù trông như bị bỏ hoang, nhưng cho đến gần đây nó được sử dụng như dãy lầu phòng học cũ, cơ mà vì hiện giờ đang bị bỏ bê và không được tu sửa lại nên nó là nơi không cho phép bất cứ ai đi vào. Vậy nên tôi không cần phải tìm hiểu chi tiết về địa phận này.
Sau cùng, giữa bốn khu còn có một khu vực khác nữa. ‘Quảng trường Trung tâm’ của Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng vọng, đó là một nơi rộng rãi nhưng cũng chứa đầy những cái cây lớn mọc um tùm. Đây là chỗ mà các học viên thường ra đó thư giãn, dù bị cấm từ 10 giờ tối cho đến 7 giờ sáng. À thì, cũng không giống như tôi sẽ ngẫu nhiên tản bộ ở đó vào ngay giữa ban đêm đâu.
Giờ thì tôi đã có thể hiểu được bản đồ mặc cho chữ viết của mình có nghuệch ngoạc cỡ nào, và cũng do vậy mà tôi đã có thể xoay sở để trở về ký túc xá một cách an toàn rồi. Bước vào ký túc xá, tôi phớt lờ những học viên để ý chào hỏi tôi và đi thẳng về phòng mình. Bên trong phòng của tôi là những nhãn dán dán khắp tường ghi ‘Đây là phòng của mình’. Có vẻ như tôi đã về đúng chỗ rồi. Dù sau khi đã xác nhận đây là phòng của mình thì tôi vẫn đứng như trời trồng và mơ mộng giữa ban ngày một lúc. Vì không thể nghĩ ra điều mình muốn làm, nên tôi chỉ đơn giản lười biếng nằm xuống giường của mình mà thôi. Nhưng bởi vì đã nghỉ ngơi ở đâu đó rồi, nên tôi lại không buồn ngủ đến mức có thể chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Vậy nên tôi miễn cưỡng giết thời gian của mình. Nhưng ngay cả sau khi đã quyết định làm vậy, tôi lại không thể nghĩ ra cách nào để giết thời gian cả... một cách cũng không có!
Thế là tôi lấy ra quyển vở ‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko’ và lật ra các trang sách khi đang nằm trên giường. Tôi đã ghi lại tất cả những kỷ niệm mà mình trải qua vào quyển sổ này, dẫu cho tôi không nhớ gì về chúng. Có nghĩa là tôi biết tất cả những gì viết trong đây đều là sự thật, không phải những thứ được tưởng tượng ra. Đọc về hành trình phiêu lưu của mình quả là thú vị đối với một người đãng trí như tôi đây, thực sự rất giải trí đó.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và Matsuda-kun, những chuyện mà Matsuda-kun thường hay nói. Thực tế là quyển sổ tay của tôi chứa đầy những thứ về Matsuda-kun. Nhưng bởi vì nó vui nên mới thế. Trong khi lật qua những trang sách, tay tôi đột ngột dừng lại ở một trang đặc biệt. Trang đó lấp đầy khuôn mặt của một chàng trai trẻ.
Khiến tim tôi đập loạn. Ờ thì, tôi đoán là nó chỉ đập nhẹ thôi.
Có lẽ đây là bức chân dung phác họa Matsuda-kun. Vì con tim tôi chỉ bị loạn nhịp một chút, nên tôi nghĩ bức vẽ này không trùng khớp với Matsuda-kun đời thực cho lắm. Hừm, có khi nó sẽ trông đẹp hơn nếu tôi sửa lại một chút.
“....Hừmm, mình thắc mắc có phải chiếc mũi khác đi chăng... Không, là đôi mắt....” Tôi không thể nhớ rõ Matsuda-kun trông như thế nào. Thế là tôi sử dụng nhịp tim của mình để làm minh chứng xem liệu tôi có vẽ cậu ấy đúng với ngoài đời hay không. Với điều đó, tôi cẩn thận thay đổi bức chân dung. Tự hỏi không biết đây có phải là cách mà các đơn vị xử lý bom dò mìn hay không. Không, có lẽ họ có cảm giác hơi khác một chút.
Sau khu vẽ lại được một lúc, trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn ban nãy. “Đây rồi....” tôi cá là mình đang mỉm cười mà không hề hay biết. Nếu tôi cứ tiếp tục thường xuyên thay đổi nó từng chút từng chút một, thì chắc chắn một ngày nào đó bức tranh sẽ giống hệt với Matsuda-kun thôi. Hẳn là tôi đã vẽ bức họa này được một thời gian rồi, nhưng dĩ nhiên là tôi không nhớ liệu mình có vẽ nó hay không. Nhưng việc vẽ vời đòi hỏi nhiều sự tâp trung hơn tôi tưởng và tôi đã không làm việc này trong thời gian dài nên không quen.
Vì bắt đầu thấy mệt mỏi, nên tôi để cuốn sổ cạnh bên và đặt lưng xuống giường rồi lầm bầm....
Mình muốn được gặp Matsuda-kun, Mình muốn được gặp Matsuda-kun, Mình muốn được gặp Matsuda-kun.
Đấy là tất cả những gì tôi có thể làm. Suy nghĩ đó lấp đầy tâm trí tôi và tôi cứ tiếp tục khao khát được gặp Matsuda-kun.
Hiện tại không còn điều nào khác trong tâm trí tôi nữa,
Điều mà tôi có thể nhớ được,
Và điều mà tôi cần phải làm.
Vì với tôi thì bạn cùng lớp hay thậm chí là cả gia đình, tôi đều không có. Tôi không hề biết gì về họ, nên tôi cũng không suy nghĩ về họ làm gì. Những người sống ở thế giới ngoài kia với tôi đều là một vở kịch nhàm chán mà tôi cùng xem với khán giả. Đầu tiên là tôi không hề nhớ được bất cứ sự kiện nào xảy ra ngoài đời thực, cảm giác giống như tôi không sống cùng một không gian với những người khác vậy.
Nhìn thấy khung cảnh lớp học từ hành lang, mọi người đều vã mồ hôi lúc học thể dục, quay về sau khi họp mặt cùng câu lạc bộ, mọi người cùng túm tụm với nhau trên mặt đất nói những điều ngớ ngẩn và kể về cuộc trò chuyện ngượng ngùng với gia đình của họ. Trông thấy những việc đó khiến tôi không khỏi ghen tị. Tuy sau cùng thì tất cả những chuyện đấy đều không liên quan gì đến tôi, nhưng trong thế giới xa cách này, ít ra tôi còn có một người vẫn luôn liên lạc với mình. Đó chính là Matsuda-kun.
Đó là lý do tại sao tôi cứ liên tục suy tư về cậu ấy nhiều đến vậy. Khiến tôi dừng nghĩ về những thứ khác.
Mình muốn gặp Matsuda-kun, mình muốn gặp Matsuda-kun, mình muốn gặp Ma-
Thịch.
Tôi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ ở đâu đó.
Tôi ngồi dậy khỏi giường và thấy một lá thư rơi xuống đất ngay trước cửa phòng mình.
“Từ Matsuda-kun!”
Không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi kết luận như vậy, tôi mau chóng lao đến chỗ lá thư và đọc nó.
Thân gửi Siêu Cấp Trung Học Cô gái Đãng Trí Ngốc Nghếch, ta là người đã lấy đi tất cả ‘những ký ức về quá khứ’ quý giá mà ngươi đã phải rất cẩn thận để viết lại đây. Chúng toàn là những ‘ký ức’ về tên Matsuda Yasuke đó đấy. Quá khứ rất quan trọng có đúng không nào? Phải nhỉ? Ta nói đúng chứ? Đúng là như vậy đó, nếu ngươi nghĩ ta đang nói dối thì cứ nhìn bên dưới gầm giường của mình mà xem. Đó là nơi ngươi cất giữ toàn bộ ‘những ký ức’ của mình đấy, nhưng chúng không còn ở đó nữa đâu, do ta đã cướp chúng đi rồi đó. Nếu ngươi muốn lấy lại chúng, ngươi có thể đến đài phun nước ở quãng trường trung tâm vào 1 giờ tối chứ hả? Ta mong ngươi tự đến đó một mình. Mặc dù ta không nghĩ ngươi có thể yêu cầu ai đó đi cùng mình đâu. Hết rồi. Ta rất mong chờ được gặp ngươi vào tối nay đấy!
Đọc được nó khiến tôi trở nên thất thần. Tôi run lẩy bẩy như thể mình là thạch rau câu vậy. Phép ẩn dụ đó có thể không phù hợp cho lắm, nhưng ngay cả vậy thì tôi vẫn hoàn toàn bối rối.
Lá thư uy hiếp ư?
Gì thế này?
Mình thật không thể hiểu nổi....
Nhưng đây không phải thứ mà tôi có thể hiểu ra được chỉ bằng cách đứng đây đặt câu hỏi. Trước tiên, nếu tôi kiểm tra ở dưới gầm giường thì... chẳng có gì ở đó cả. Thành thật mà nói, dù tôi có để một quyển sổ cũ ở dưới đó đi nữa, thì tôi cũng sẽ không thể nào nhớ ra nó được. Nhưng nếu tôi thật sự viết về Matsuda-kun đầy trong quyển sổ cũ đó, thì thật tệ khi nó đã bị đánh cắp đi mất. Những ký ức trong cuốn sổ tay đó, là toàn bộ những thứ mà tôi đã tự tay viết ra.
Là vậy ư?
Hơn 10 năm tồn tại trên cõi đời này mà chỉ có một vài kỷ niệm đó của tôi bị nhìn thấy thôi ư?
Chẳng bao lâu sau tôi bị khuất phục trước một cảm giác xa lạ. Hoặc có lẽ là một cảm giác mất mát chăng? Một thập niên ký ức mà tôi không có khả năng chạm đến. Tôi chắc chắn rằng những người trưởng thành từ những vết thương nhỏ vẫn phải trải qua ít nhất là một chút nổi đau từng ngày, nhưng điều đó không giống với tôi. Làm sao tôi có thể quen trải qua đau đớn như thế chứ? Tôi cũng không biết nữa.
Dù thế nào đi nữa thì giờ đây tôi chỉ cảm thấy tức giận mà thôi.
“Ai mà lại... Đây chắc hẳn là một trò đùa....” Giọng nói căng thẳng của tôi run lên trong khi nhàu nát lá thứ trong tay.
“Cái... Cái quái gì thế....”
Có khi tôi nên bỏ trốn... Nhưng mà, nếu đây là một âm mưu nhằm cản trở mối tình lãng mạn giữa Matsuda-kun và tôi thì sao? Có lẽ là do Matsuda-kun trông quá ngầu và một vài cô gái khác chắc đã nhìn thấy chúng tôi ở cạnh nhau. Họ nhìn thấy chúng tôi đang nuôi dưỡng một mối tình chớm nở, đúng thế, đó hẳn là lý do, vậy nên tự tay họ lên kế hoạch. Họ lấy đi ký ức của tôi để làm con tin nhằm ngăn cản tôi... A, ĐÚNG LÀ ĐỒ HÈN MÀ! Cơn thịnh nộ của tôi còn lớn hơn cả núi lửa Etna phun trào... dù không thực sự là vậy.
“Hamm....”
Chắc tôi đã quên cách thể hiện sự tức giận luôn rồi. Nhưng ngay cả với người mất liên kết với thế giới như tôi thì cũng không thể nào tôi quên cách để làm điều đó được... Chỉ là tôi không biết cách nắm bắt nó thôi. Có lẽ sự tưởng tượng về tức giận của tôi chỉ đạt đến mức đấy. Bất luận thế nào, dù cho tôi không thể kiềm chế được sự tức giận của mình đi chăng nữa thì nó cũng sẽ nhanh chóng lắng xuống mà thôi.
“Ờ thì, chắc mình không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Tôi nằm lên giường khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Rồi chờ đợi cho đến 1 giờ khuya. Để không quên, tôi cứ liên tục đọc đi đọc lại bức thư đến lúc đó.
“....Nhưng mình sẽ không đánh nhau với họ đâu. Nên không sao hết....” Tôi rời khỏi phòng trong khi cảm thấy phiền muộn. Tôi đi xuống hành lang với ánh đèn ảm đạm của ký túc xá, rồi đi ra ngoài. Cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo nhẹ nhàng mơn trớn làn da tôi.
“Ưm, là ở Quãng trường Trung tâm... đúng không nhỉ?”
Trong khi xem lại bản đồ trường học trong ‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko’ tôi bước qua màn đêm với đôi chân nặng trĩu.
Đây là thế giới bóng đêm. Nơi mà tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc mộng. Giữa đêm đen đó, tôi là người duy nhất đang bước đi. Không hề có lấy một dấu hiệu của bất kỳ ai xung quanh. Chỉ có sự cô đơn bao trùm lấy bầu không gian... Tôi không muốn nghĩ về nó nữa.
Thực sự đã có nhiều lần tôi nghĩ về việc quay trở lại ký túc xá. Nhưng nếu tôi làm thế, tôi lại có cảm giác tồi tệ rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy những ký ức đó lần nào nữa và thế là tôi tiếp tục miễn cưỡng lê bước về phía trước. Tôi cứ đi mãi cho đến khi nhìn thấy một hàng rào bằng sắt nằm không xa ở trước mặt. Nó chặn toàn bộ con đường. Trong sổ tay có nói Quãng trường Trung tâm bị khóa vào 10 giờ tối và mở vào 7 giờ sáng. Có lẽ đó là lý do có hàng rào ở đó.
Đơn giản là, nếu tôi không thể đi qua hàng rào này thì tôi không thể đến được địa điểm đó. Lần này tôi đã thật sự suy xét kỹ xem mình có nên quay lại hay không, đó là một quyết định khó nhằn, nhưng cuối cùng thì tôi lại chọn leo qua hàng rào. Bằng cách nào đó mà tôi đã qua được bên kia và đi đến Quãng trường Trung tâm.
Màn đêm trỗi dậy. Chắc hẳn do có nhiều cây mọc ở xung quanh tôi hơn. Dưới ánh mặt trời thì những cái cây sẽ tỏa ra ánh sáng xanh ngát. Còn giờ đây, ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời lại bị ngăn cản bởi những cành cây.
Tôi tiếp tục đi trong màn đêm tăm tối và đột nhiên tầm nhiên phía trước của tôi được mở rộng. Tôi bước ngang qua một khu vực nhỏ của quãng trường, ở giữa là những ánh đèn đường khá sáng và bên cạnh những ánh đèn đó, tôi tìm thấy đài phun nước. Nước phun ra từ đài tạo ra âm thanh lách tách nhỏ nhẹ.
Đó là nơi… Ngay khi tôi nhận ra vấn đề, sự căng thẳng trong bầu không khí dường như tăng lên. Tôi bắt đầu thận trọng đi đến đài phun nước, nhưng sau một vài bước thì tôi dừng lại.
Vì trông thấy hình bóng của một ai đó ở phía bên kia đài phun. Do bóng râm của những cái cây, nên tôi chỉ có thể thấy được một nữa hình dáng, nhưng chắc chắn cơ thể đó thuộc về một người đàn ông.
“Xin thứ lỗi…” Tôi cố gọi người đó với một âm giọng lớn nhưng không có một tiếng đáp lại. …Có lẽ tôi nên bước đến gần hơn.
Tôi đi lên bãi cỏ. Bất chấp sự nổ lực của tôi, cái bóng đó dường như không hề chú ý đến tôi. Tôi tiếp tục lê bước lại gần hơn và hét lớn lần nữa.
“Cho tôi hỏi… ông có phải là người đã gọi tôi ra đây không?”
Dù vậy nhưng ông ta vẫn không hề phản ứng lại. Không thể nào mà ông ta không nghe thấy tôi gọi được.
Cơ thể tôi bắt đầu trở nên nặng trĩu, một cảm xúc vô cùng bối rối đặt nặng trên bờ vai mình. Trước khi tôi kịp nhận ra, thì đôi bàn tay nắm chặt của mình đã tuôn đầy mồ hôi rồi. Nhưng sự tò mò đã chiếm lấy cơ thể tôi và điều khiển tôi bước đến gần hơn nữa. Đường nét của hình bóng đó dần dần trở nên rõ ràng hơn trong mắt tôi.
Tôi có thể nhìn thấy rằng ông ta đang mặc trên người một bộ com lê. Tóc thì màu bạc còn trên cổ thì có vô số những nếp nhăn rõ ràng.
Một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua khiến ông ta lung lay.
Đung đưa qua lại.
Lắc lư tới lui.
Bị thổi bởi cơn gió, người đàn ông tiếp tục lảo đảo ngả nghiêng trong vô vọng. Rồi đột nhiên một cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng tôi. Như thể có một bàn tay lạnh lẽo vuốt qua sau gáy mình vậy. Tôi nghe được tiếng lòng đang mách bảo rằng mình phải dừng lại nhưng trước lúc kịp nhận ra thì đôi chân tôi đã tự động di chuyển rồi. Tôi nhìn đến gương mặt của người đàn ông thì thấy được một điều.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi.
Tôi thấy đôi mắt mở to, đỏ ngầu của ông ta chạm đến ánh mắt của tôi. Gương mặt ông thì nhợt nhạt và chằng chịt những mạch máu. Cái lưỡi thì thè ra khỏi miệng dài xuống tận cổ như hải sâm bị thối rữa vậy.
Và ông ta không phải đang đứng.
Mà là bị treo bởi một sợi dây thừng quanh cổ mình. Cơn gió tiếp tục thổi qua khiến ông ta lắc lư qua lại, đung đưa tới lui. Chỉ nhìn thôi mà tôi đã cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt cả lên rồi. Tôi biết rằng mình nên viết chuyện này vào sổ tay nhưng mặc kệ nó, tôi cần phải rời khỏi đây! Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả!
Tóc tóc.
Tôi nghe được âm thanh nước tí tách ở chân ông ta, thế là tôi nhìn xuống. Thì thấy có thứ gì đó nhỏ giọt từ mũi chân và nằm ở trong vũng nước dưới chân là một quyển sổ. Ngay lúc tôi nhìn đến nó thì một dòng điện lập tức chạy dọc khắp cơ thể rồi lên đến não tôi. Trên trang bìa là một dòng chữ, tuy bị nhòe đi nhưng nó viết là….
‘Sổ tay Ký ức của Otonashi Ryoko’.