Tiếng đùng đùng trầm thấp cùng một làn bụi bay phất lên không trung. Những thùng sơn nằm rải rác trên sàn, màu sắc thì nhuộm lên bức tường và trên mặt sàn, trông như thể chúng thuộc về thế giới phép màu vậy.
Hít phải khói bụi khiến tôi ho khan, một lúc sau khi cơn ho dịu xuống thì lồng ngực tôi cũng được thư giãn.
Sau khi nghe về chuyện bụi nổ và nhìn thấy máy hút bụi nằm đó, không đời nào một tên đàn ông mạnh mẽ và cẩn trọng sẽ để yên nó ở đấy được. Đó chính xác là kết quả mà tôi đã phỏng đoán.
Tôi mở cửa sổ của nhà kho ra, nhặt một chiếc xẻng ngã ở cạnh bên và đi đến hỏi Madarai bị đè bẹp một vài vấn đề. Khi tôi đối mặt với hắn, tôi cố để giữ cho mình mạnh mẽ, cơ mà chân của tôi lại đang run rẩy còn tay thì toát đầy mồ hôi.
“Chào đằng ấyyyyyy….” Tôi rụt rè nhìn sâu vào lỗ hổng bên dưới chiếc kệ. Madarai bị kẹt giữa chiếc kệ và mặt sàn như nhân của bánh kẹp. Dù vậy, có vẻ như hắn vẫn còn ý thức, hắn nhìn tôi với đôi mắt yếu ớt.
“Tôi thật sự đã bị lừa và làm theo những gì cô sắp xếp….” Có thể do lồng ngực hắn bị đè bẹp, nên giọng nói nghe có vẻ căng thẳng. “N-Nhưng… tại sao lại không có một vụ nổ nào? Khi chiếc kệ ngã xuống… thì phải đủ điện tĩnh để tạo ra một ánh lửa chứ….”
Tôi siết chặt chiếc xẻng trên tay và đáp lời.
“À, đó là bột xi măng và nó không bắt lửa….”
“….Bột xi măng ư?”
Tôi điều chỉnh lại bàn tay nắm xẻng của mình để có thể mở ra cuốn sổ với bàn tay còn lại.
“Ờm, để xem nào… điều kiện để tạo ra một vụ nổ bụi bao gồm: bụi có thể cháy được, oxi và một nguồn lửa… Xi măng không bị oxi hóa nên nó không bắt lửa được. Nói ngắn gọn thì anh không thể tạo ra một vụ nổ bụi mà không có bụi… hoặc thứ gì đó giống vậy.”
“Vậy là… cô đã biết trước rồi….”
“Trong đây nói rằng người đàn ông lớn tuổi - chủ của nhà kho này, lắm lời kinh khủng… dường như ông ấy thích nói chuyện một mình với bất cứ ai mà ông thấy… ông ấy nói tất cả chuyện này cho một học sinh cao trung chẳng phải lạ lắm sao? Có vẻ nhờ ông mà giờ tôi được an toàn rồi, dù thắc mắc không biết tôi có nên thực sự thấy cảm tạ không….” Khi tôi vạch ra các trang vở, tôi nói tiếp. “Hóa ra, người đàn ông già này có hứng thú với những món đồ thủ công, và thích tự làm đồ vật bằng tay mình. Nên hầu như tất cả bột xi măng mà ông ấy mua đều để trong kho.”
“V-Vậy... thứ mà cô nhắc đến là mồi nhử....”
“Đúng thế, để tôi có thể khiến anh giật mạnh chiếc máy hút bụi.” Trong lúc nhìn vào cuốn sổ, tôi gật đầu cái rụp. “À, nhân tiện thì anh đã từng xem một bộ phim có tên Ở nhà một mình chưa? Cái bẫy mà tôi sử dụng là từ trong bộ phim đó đấy. Nó là một mánh khóe khi sợi dây được đặt ngay đúng chỗ và anh kéo chiếc máy hút bụi, thế là chiếc kệ đỗ xuống. Ồ đúng rồi, tôi còn rắc một ít bột xi măng lên để giấu đi sợi dây nữa. Nhưng vì sợi dây mà tôi dùng đã có màu trắ-”
“....Đủ rồi.” Madarai ngắt lời tôi với giọng điệu yếu ớt. “S-Sau cùng thì... chủ bài thật sự của cô là cái trò tiểu nhân đó à...?”
“Hừmm, cũng không hẳn là chủ bài nữa. Ý là, cuối phim Ở nhà một mình có một người lớn vô tình thấy được sự tình và hoàn tất việc khiến bọn cướp phải trả giá mà không phải là Culkin-kun. Ở phần tiếp theo cũng thế. Vậy nên thực tế chủ đích của tôi là kéo dài thì giờ để ai đó đến cứu t-”
“Hiều rồi... vậy nên im miệng được rồi đó....” Trông Madarai như phát bệnh vì nghe tôi nói. “N-Nhưng... chẳng phải vẫn còn quá sớm để ăn mừng chiến thắng sao?”
“...Có sao?” Ngạc nhiên khi tôi đáp một câu hỏi lạ lùng khiến bầu không khí thay đổi. “Ừm... ý anh là gì?”
“Ta v-vẫn... chưa để lộ chủ bài của mình mà... ý là vậy....” Nói xong những lời đó, Madarai rơi vào tĩnh lặng.
Tôi cố để hỏi hắn thêm một vài câu, nhưng hắn không trả lời. Hình như hắn mất ý thức rồi. Do dự khi rời đi, tôi đọc cuốn sổ tay dính nhiều bột xi măng đến mức có thể khiến mình bị bệnh phổi, tôi phải rời khỏi đây thôi.
Ngay khi ra khỏi nhà kho, áp lực buông bỏ đôi vai tôi khiến tôi cảm thấy sảng khoái.
Chà, tôi có thể để hắn cho bộ phận an ninh xử lý. Cá là một khi họ bắt được tên tội phạm, thì mọi thứ sẽ lại yên bình như trước. Chắc chắc tấn công một thiếu nữ như tôi ít nhất cũng đáng bị đuổi đi rồi, sau khi gặp phải hắn-
“….Ugweh” Tôi nghe thấy một tiếng nấc nhẹ như của một loài động vật nhỏ phát ra. Nhanh chóng, tôi biết được đó chính là mình. Cổ họng của tôi bị siết chặt, có thứ gì đó mạnh mẽ bao lấy cổ khiến tôi không tài nào thở được.
Chuyện gì vậy?
Chuyến gì đang diễn ra vậy?
Trong tình trạng rối rắm, bằng cách nào đó tôi nhận thức được có một bốt điện thoại đen tuyền ở ngay trước mặt mình.
Nhưng tại sao lại có bốt điện thoại ở đây chứ?
Vì chỉ thêm khó hiểu nên tôi ngước mắt lên, trên đầu bốt điện thoại là một khuôn mặt trắng bệch. Có lẽ đó là mặt người và trông nó rất quen. Tôi có thể đãng trí nhưng đó là một gương mặt rất quen thuộc. Vì gương mặt đó là-
Mặt của người đàn ông vừa bị đè bẹp bên dưới chiếc kệ một lúc trước, là tên Madarai đó.
“….Trông ngươi kinh ngạc thật đấy.”
Nhưng hắn không bị thương một chút nào, bộ đồ của hắn chẳng hề có một vết bẩn hay gì hết.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi đang nghĩ ‘Tại sao tên đàn ông mà mình chỉ vừa đánh bại trong nhà kho một lúc trước đây, lại đang đứng ngay trước mặt mình, bóp cổ mình được chứ?’ …phải không nào?”
Miệng của Madarai kéo ra một nụ cười lớn.
“Nhớ cái chủ bài mà ta nhắc đến chứ… đây là một phần của nó.” Hắn nheo mắt nhìn tôi chăm chăm. Tôi có thể thấy được hình bóng bản thân phản chiếu trong đó. “Bây giờ, ta sẽ chỉ đánh gẫy tay chân của ngươi… sẽ đau đấy nhưng ngươi đành phải chịu đựng thôi… Cơ mà trước đó, sẽ rất sáng suốt nếu ngươi ngất xỉu đó. Vì sẽ rất phiền nếu người bắt đầu la hét.” Thay vì điềm tĩnh, hắn tàn nhẫn nói.
Hắn không cho tôi cơ hội nào để cầu xin cho sự sống của mình, trong khi tôi mơ hồ ghi lại những gì hắn nói.
Madarai siết cổ tôi chặt hơn nữa, khiến ý thức của tôi dần dần mất đi. Tôi có thể cảm thấy bản thân mình tan biến và không còn cảm nhận được cơ thể nữa rồi.
Mình không thể nói được nữa.
Mình không thể thở được nữa.
Mình không thể dự đoán được nữa rồi.
Cuốn sổ trượt khỏi tay tôi, đôi mắt thì bị mất tập trung cùng tầm nhìn bị mờ đi, còn Madarai thì méo mó hòa vào quan cảnh xung quanh.
Thế đó, hắn ta bị biến dạng rồi.
Trong khi cơ thể hắn đang xiêu xiêu vẹo vẹo, xoáy thành hình xoắn óc. Thì trời đất trước mắt tôi bị đảo lộn - trời thành đất, đất thành trời, chỉ có mỗi cái đầu của hắn là giữ nguyên vị trí… rồi quan cảnh bị nhàu nát và tôi thì rơi xuống đất tạo ra một tiếng thụp.
Tôi ngắm nhìn mọi thứ trước mặt mình.
Ý thức thì lung lay lúc có lúc không như một ngọn nến, nguy hiểm vô cùng. Khiến tôi không tài nào tập trung nhận biết được những điều mình thấy là thật hay chỉ là một giấc mơ, nhưng rồi tôi nhìn thấy thứ gì đó.
“Ghghghuhh!” Phát ra tiếng kêu như ếch, Madarai bất thình lình ngã nhào xuống đất. Ngay lúc hắn ngã xuống, hắn lập tức vùng dậy. Đôi mắt hắn chuyển sang nhìn đến cánh tay phải của mình. Cẳng tay ngay phía trên khuỷu tay của hắn bị vặn lại theo hướng kỳ lạ, trông như kẹo kéo vậy.
Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng Madarai nhìn chằm chằm vào cánh tay của chính mình với gương mặt trống rỗng khó hiểu, rồi hắn nhanh chóng nhận ra và la hét.
“H… HIGHYAaaaAARGGHH fghwaaAAAAAAA!!!”
Tiếng thét thảm thiết tràn đầy bối rối, sợ hãi và đau đớn xé toạc miệng hắn, khiến toàn bộ không khí trong cơ thể hắn như bị đẩy ra ngoài hết. Lúc nghe thấy tiếng thét đó, tôi kinh ngạc đứng ngơ ngác giữa một trận đấu. Nói về chuyện này, thì tôi cũng không biết mình
đang đứng hay đang nằm nữa. Tôi không chắc được điều gì cả, ngay cả tiếng thét đó cũng vậy.
“Upupu, ta mạnh tay quá rồi sao?” Giọng nói đó cất lên ở gần đây. “....Nhưng cũng không trách được. Sẽ thật rắc rối nếu cô chết ở đây đó. Sau cùng thì cô cũng được một lần làm nhân vật chính trong cảnh này rồi ha!”
Đó là khi tôi ý thức được một điều. Thật kỳ lạ là tôi đã không nhận ra điều đó cho đến hiện tại. Rằng một bóng đen đang đứng ngay trước mặt mình. Trên hình bóng đó là một gương mặt quen thuộc khác.
Nhưng tôi lại không tài nào nhớ ra đó là ai.
“Upupu, cô không thể nhớ được tôi là ai chứ gì, phải không? Tôi hoàn toàn chính xác luôn, cô biết mà. À thì, cô cũng không cần phải lo lắng gì đâu. Nếu nhìn sâu vào bản thân mình, thì cô sẽ nhớ ra sớm thôi.” Nó bật cười và cái bóng bất chợt hạ giọng. “Bất luận thế nào thì trước khi có chuyện gì khác xảy đến, ta nghĩ mình nên dọn dẹp mớ lộn xộn này.”
Sau khi nói câu đó...
Mọi thứ lập tức bắt đầu,
Và cũng kết thúc ngay tức thì.
Đầu tiên là cô ta đặt tay mình lên đầu Midarai – kẻ vẫn đang hét như sắp hỏng đến nơi rồi. Với bàn tay của mình, cô ta bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve hắn. Madarai kinh ngạc nhìn lên, biểu cảm của hắn vẫn giữ nguyên với cái đầu quay lại tạo ra một âm thanh giòn tan và dừng lại ở một góc độ lạ thường.
Tôi không biết cô ta đã làm gì, nhưng Madarai ngã gục xuống, mềm oặt. Nước bọt màu đỏ từ miệng chảy đến chân tôi, còn hắn thì co giật.
À, đây là một giấc mơ.
Đấu tranh tư tưởng lắm mới giữ được cái suy nghĩ đó, nhưng bằng một lý do nào đấy mà tâm trạng của tôi trở nên thoải mái hơn.
Đúng vậy, tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Khung cảnh này diễn ra quá kỳ lạ so với thực tế, nên tôi quyết định nghĩ rằng đây chắc hẳn là một giấc mơ.
“Upupupupu” Vậy nên, lý do tiếng cười đó vang vọng là vì màng nhĩ của tôi, bởi đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Tôi chú ý đến bóng đen đứng trước mặt mình lần nữa. Thứ này cũng chẳng khác giấc mơ là mấy.
“Vậy, tôi sẽ nhắc lại cho cô nhớ rằng tôi là ai... Đúng vậy, tôi nghĩ cô có thể gọi tôi là ‘Siêu cấp Trung học Tuyệt Vọng’. Upupupu.” Cô ta nói thế với gương mặt hiện ra trên cái bóng của mình.
Đôi mắt của cô ta có màu tối, sâu thẳm. Chúng trông như những cái hố dẫn vào đêm đen tối tăm vậy. Khi chăm chăm nhìn vào những cái hố đó, tôi cảm thấy như ý thức của mình bị nó hút lấy. Bên trong những cái hố là một cái huyệt đen tuyền không đáy chứa đầy bùn. Tôi bị hút vào sâu hơn và bị bùn lầy trong đó xói mòn cơ thể mình. Lúc đó, tôi có thể nghe thấy một giọng nói phát ra ở đằng xa...
“Gặp lại sau nhé! Rồi tôi sẽ giết cô một cách đúng nghĩa!” Nghe như nó phát ra từ phía xa, nhưng thật ra lại là giọng nói rõ ràng đang thì thầm vào tai tôi.
Quả là một giấc mơ kỳ lạ.
Với suy nghĩ cuối cùng đó, ý thức của tôi hoàn toàn bị tan chảy vào trong hố đen, và rồi tôi biến mất.