Chắc hẳn quyển sổ kia ẩn chứa bí mật gì đó, Madarai kết luận như vậy.
Đúng, hẳn là thế. Không đời nào có thứ gọi là khả năng thấu thị được. Nếu bị bắt thì mọi chuyện sẽ rơi vào tình thế khó nhằn, tuy nhiên cô ấy vẫn kiên trì viết vào sổ tay của mình, có nghĩa cô chắc hẳn có một loại bí quyết nào đó. Dù vậy hắn vẫn không biết đó là gì.
Nếu vậy thì, mình phải phá hủy quyển sổ đó bằng bất cứ giá nào.
Madarai vốn không phải kiểu người có lối suy nghĩ phức tạp và mưu mô. Hắn được cho là có tính cách thận trọng bất chấp vẻ ngoài của mình, mặc dù không phải lúc nào hắn cũng hành xử như này, nhưng hắn buộc phải làm vậy để có thể tiếp tục gánh vác trách nhiệm của mình.
Song, thậm chí sau khi đã trở thành như ngày hôm nay, thì trách nhiệm của hắn cũng đã đánh mất ý nghĩa ban đầu.
Đó là lỗi của mình.
Do mình đã không bảo vệ họ.
Giờ đây trách nhiệm duy nhất của hắn là tìm ra thủ phạm đằng sau Sự cố Lớn và Tồi Tệ Nhất lịch sử Học viện Đỉnh Cao Hi Vọng và trả thù khắt khe.
“Cho nên… mình không thể đứng yên mà không làm gì được.” Madarai bắt đầu đuổi theo lần nữa. Mọi thứ sau thời điểm này sẽ đơn giản hơn trước.
Mình sẽ bắt được mục tiêu, đánh và ép cô ta phun ra chân tướng sự thật từ miệng ả.
Madarai bất chấp, mục tiêu của hắn đang cố chạy thoát khỏi hắn nhanh nhất có thể. Dù cô ấy có chạy đi nữa, thì hắn chỉ cần đuổi theo mà thôi. Khi nào hắn còn chưa bỏ cuộc thì chuyện này sẽ không tiến đến hồi kết.
Bắt, đánh, sự thật.
Madarai lặp lại những từ đó với bản thân, để xác định điều mà hắn sẽ làm. Hắn chạy vụt qua bóng tôi mịt mờ, chay qua bụi rậm, qua cây cối như một con hắc xà. Cẩn thận ngó xung quanh và phát hiện ra một khoảng đất trống trông như một không gian mở. Hắn nhìn quanh thì thấy một căn nhà lắp ghép nhỏ ở phía bên kia khoảng đất trống. Gần đống rơm cạnh bên căn nhà là một bóng đèn đang nhấp nháy. Bầu không khí mà căn nhà mang đến khiến hắn cảm thấy cứ như mình đang ở trong một bộ phim kinh dị vậy.
Thật sự trông quá khả nghi.
Không, điều đó khiến nó trở nên hoàn hảo….
“….Cho một người bị lạc vào trong đó ẩn náu.” Madarai chạy chậm lại, hắn cẩn trọng đi đến căn nhà nhỏ với cái mái màu kem cùng bức tường - ở trong trường hợp khác nó sẽ mang đến một cảm giác yên ấm, nhưng với ánh đèn lập lòe kia, nó tỏa ra một cảm giác rùng rợn.
Madarai đứng trước căn nhà lắp ghép nhỏ và cẩn thận nhìn qua cửa sổ để kiểm tra tình hình bên trong. Dưới ánh đèn nhấp nháy liên tiếp, bụi bẩn trong căn nhà bay vào mắt hắn. Đây có lẽ là nhà kho của Quảng trường Trung Tâm. Ở trong còn có những thùng nước sơn, phân bón đặt trên kệ cùng các dụng cụ quét dọn để khắp căn nhà. Hắn không thấy ai ở bên trong cả, nhưng căn nhà này có rất nhiều chỗ trốn.
Madarai bước lùi khỏi cửa sổ và quay sang phía cửa ra vào có cấu trúc mỏng nhỏ với khớp nối bằng gỗ. Nhẹ đặt ngón tay lên tay nắm cửa và sau khi đã xác nhận không có mưu hèn kế bẩn nào, thì hắn nắm chặt nó hơn.
Tuy nhiên cánh cửa lại không mở được, cần phải có chìa khóa.
Madarai quỳ xuống và xem xét cỏ dại ở xung quanh. Hầu như tất cả đều mọc đến mắt cá chân hắn, nhưng có vài mảng bị cong ở đầu. Nhiều khả năng lúc nãy đã có ai đó giẫm lên.
Vậy thì chắc chắn rồi.
Tuy nhiên hắn vẫn thấy mâu thuẫn và không mấy yên lòng. Ngược lại thì sự thận trọng mà hắn đã quên một lúc trước, giờ đã trở lại lần nữa.
Vậy thì, loại bẫy nào mà cô muốn ta bị mắc vào đây?
Madarai hít một hơi thật sâu và thở ra. Hắn quay lại phía cánh cửa và dùng tất cả sức lực của mình đá thật mạnh vào cánh cửa.
Rầm!
Với một âm thanh răng rắc, cánh cửa nhẹ hé ra.
Rầm! Rầm!
Cánh cửa cuối cùng cũng mở vừa đủ để một người có thể bước vào sau vài cú đá liên tiếp của Madarai. Bên trong nhìn như một cái hố đen. Hắn cúi xuống và đi vào trong.
“Làm phiền rồi….”
Hắn bước lên lớp cát dưới chân, và sự tĩnh lặng lại bao trùm lấy căn nhà. Không gian bên trong lớn hơn hắn tưởng. Ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ là nguồn sáng duy nhất của căn phòng. Trong gốc tường còn có mạng nhện, sợi mịn căng ra. Bên kia căn phòng từ cửa sổ nhìn vào là một chiếc kệ dựa vào tường, đặt trên đó là những hàng thùng nước sơn. Những đám bụi vón cục nhỏ và sỏi đá rải rác khắp sàn, các dụng cụ lau dọn cùng thiết bị bảo dưỡng đường phố nằm lung tung khắp bên trong nhà. Ở đằng sau thì có một vài túi lớn chứa đầy phân bón.
“Này, ta biết cô đang trốn ở đây rồi!” Giọng của Madarai vang dội trong nhà kho, hắn nhìn về một hướng vì hắn nghĩ mình thấy gì đó hơi động đậy ở đằng sau một chồng bao tải vải bố. Như thể nó phản ứng lại với lời nói của hắn vậy. Có lẽ có thứ gì đó bị dọa sợ và-
Cô ta ở đó.
Với sự phòng bị, Madarai bước gần đến đống bao bố. Chắc hẳn có một cái bẫy ở đó. Hắn mà không chú ý phòng bị, thì có thể nhà kho sẽ trở thành nơi chất đầy vũ khí. Trong tâm, hắn nghĩ mình có thể nhìn thấy một hình dáng đang run rẫy trong bóng tối đằng sau chồng bao bố.
“….Cô định làm gì?” Hắn dùng giọng điệu trầm thấp để hỏi và tiếp tục đi qua. Ngay lúc bước đến giữa nhà, mắt hắn đã hoàn toàn điều chỉnh để nhìn được trong bóng đêm.
“À, nếu cô muốn đánh nhau thì ta không ngại đâu.” Madarai nói với một chất giọng vô tình cùng biểu cảm thản nhiên. “Nhưng nếu quả thật vậy, thì cô sẽ phải hối hận. Cô sẽ chỉ cảm nhận được nỗi đa-!!?”
Vào lúc đó, hắn không tài nào hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Hắn cảm thấy thứ gì đó đánh vào mặt mình, rồi trước mắt tối sầm lại.
“....Ku!” Trong khi rên rỉ, hắn hé mắt để cố nhìn xem sự việc lúc nãy là gì. Hắn thấy mình đang bị bao quanh bởi một làn khói trắng.
“....Hya!”
Đối diện với hắn là ai đó đứng ở bên kia chồng bao bố, ném ra từng nắm bụi trắng vào người Madarai. Nó đánh vào hắn rất mạnh rồi phân tán ra hàng trăm hạt nhỏ rơi lã chã xung quanh hắn. Khi ném xong một lượt, cô gái đưa tay về cái bao trước mặt mình và lấy ra một nắm bụi khác rồi lại ném về phía hắn.
“Hya! Hya!”
Hắn đứng đó há hốc mồm kinh ngạc. Gọi cái này là trận đấu thì cũng không phải, đây chỉ là một trò trẻ con mà thôi. Giống như đang chơi ném tuyết vậy, nhưng thay vì tuyết thì cô ấy dùng bột trắng.
“Cái... đéo gì.” Khuôn mặt của Madarai hóa thành giận dữ. Tốn thì giờ của hắn vào một chuyện ngốc nghếch như này - dòng suy nghĩ đó đi cùng với việc hắn đứng thẳng dậy bằng chiều cao tối đa của mình.
Đủ rồi, giờ đã đến lúc kết thúc toàn bộ trò hề này.
Ánh sáng nhấp nháy từ chiếc đèn ở bên ngoài chiếu sáng khắp căn phòng. Hắn bị nó làm gián đoạn trước khi có thể tiếp tục tiến xa hơn.
“....Anh có biết bụi nổ là gì không?” Khi Madarai bắt đầu di chuyển, cô ấy lên giọng hỏi khiến hắn dừng bước và vô thức đứng yên.
“Nếu trong trường hợp này mà có ánh lửa... thì anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”
“C-Cái gì sẽ....”
Vào thời điểm ấy, những hạt bụi trắng đang bay lơ lững bên trong toàn bộ không gian nhà kho. Madarai bỗng nhiên nhận thức được, nếu có một nguồn lửa thì ngay tức khắc lửa sẽ truyền từ hạt này sang hạt khác và nhanh chóng lan ra khắp căn nhà.
“....Cô làm vậy, thì chẳng phải bản thân cũng bị ảnh hưởng à?”
“....Dù sao thì tôi cũng tiêu đời mà, nhỉ?”
Khi nghe vậy, Madarai nhớ lại lời nói của chính mình.
Người tuyệt vọng luôn khó đoán vào những thời điểm khôn lường.
Madarai nheo mắt lại, cố để nhìn rõ qua làn khói trắng. Dù nhìn thấy hình bóng của một cô gái nhưng hắn không thấy được gương mặt của cô ấy. Khi đám bụi lắng xuống, hắn mới có thể nhìn rõ hơn biểu cảm trên gương mặt của cô.
Cô đang nhìn chòng chọc với gương mặt không có tí cảm xúc nào. Không thể nhìn thấu qua gương mặt đó, khiến hắn cảm thấy bị dọa sợ.
“Ngươi là ai mà….” Đó không phải là gương mặt sợ hãi cố để trốn thoát của mục tiêu của hắn. Cô ấy nhìn Madarai mà không hề nháy mắt. Hắn cảm thấy sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng mình.
“Cô không có một lý do chính đáng nào để làm việc này cả… ngay từ đầu, cô không thể tạo ra một đám cháy ở đây.”
“...............”
Cô gái chỉ im lặng. Mồ hôi bám chặt vào da Madarai khi sự căng thẳng trong bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Tâm trạng của hắn càng lúc càng ảm đạm khi hắn cảm thấy cái không gian này đang đè lên người mình.
Cô gái này… là ai chứ.
Cô gái đứng trước mặt Madarai chăm chăm nhìn hắn mà không biểu lộ một chút cảm xúc nào với gương mặt sợ sệt của chính hắn.
Mình có nên chạy? Hay là tấn công trước đây?
Hai sự lựa chọn quay mòng mòng xung quanh đầu hắn. Vào thời điểm đó, hắn để ý thấy ánh mắt mục tiêu của hắn đổi hướng. Theo bản năng, hắn nhìn đến phía mà cô gái đang nhìn. Trên sàn, hắn nhìn thấy một chiếc máy hút bụi và ngay bên cạnh nó là ổ cắm điện.
Cái ổ cắm đó… nó có thể tạo ra một ánh lửa!
Cứ như bộ não đang chơi nối chữ, những dòng suy nghĩ chạy lướt qua đầu hắn. Madarai sớm nhận thức được hắn đang di chuyển.
Không còn thời gian để đắn đo!
Thậm chí cảnh báo cũng không được!
Phải nhanh chân hơn con ả kia!
Rồi, Madarai lao về phía máy hút bụi và nắm chặt lấy cái vòi hút với đôi tay thon dài của hắn, bằng toàn bộ sức mạnh của mình, Madarai giật mạnh về phía hắn và-
Rồi, hắn có một dự cảm chẳng lành.
Chuyện gì đó chắc chắn đã xảy ra.
Một chuyện vô cùng quan trọng đã diễn ra.
Tuy vậy, cô gái không hề nao núng chút nào. Cô vẫn đang đứng trong tầm mắt của hắn, thậm chí còn không đi lên bước nào ngay cả sau khi hắn đã nắm lấy máy hút bụi bằng đôi tay của mình.
Chết tiệt!
Dự cảm của hắn hóa thành “đường thẳng” trực tiếp dẫn đến hướng chẳng lành.
Một cái bẫy.
Nhưng đã quá muộn. Một cái bóng lớn rung rinh trong tầm mắt hắn. Cái bóng đó là kệ tủ đang nghiêng về phía hắn, những thùng sơn tạo ra tiếng lạch cạch rồi trượt khỏi giá-
Dần rơi xuống người hắn.
Chỉ một chút nữa thôi thì...
Những tiếng rầm rầm phát ra cùng với những hạt bụi bay tứ tung.
Madarai bị đè bẹp bên dưới chiếc kệ to đỗ xuống.