Dâng Trào

chương 57: cho em một tương lai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Fino

Trần Nghiên đặt một bông hồng trắng trước bia mộ, quỳ gối bên cạnh cô, đối mặt với bức ảnh đen trắng trên tấm bia đá, vẻ mặt nghiêm túc: "Chào bà nội."

"Không biết bà còn nhớ cháu không, mùa đông năm ngoái, bà đã gặp cháu một lần ở bệnh viện."

"Lúc đó hơi vội, còn chưa kịp chính thức giới thiệu bản thân với bà. Cháu tên là Trần Nghiên, là bạn trai của Tịnh Nguyên, đương nhiên sau này cháu sẽ có thân phận khác."

"Cháu thường nghe cô ấy nhắc đến bà. Cháu cũng biết, bà là người nhà quan trọng nhất của cô ấy trên thế giới này, cũng là người nhớ nhung Tịnh Nguyên nhất. Nhưng bà yên tâm, những ngày sau này, cháu sẽ thay bà chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Xin bà yên tâm."

Trần Nghiên xoay người, lau đi toàn bộ nước mắt trên mặt Tống Tịnh Nguyên, đây là sự dịu dàng mà anh chưa từng thể hiện với người khác.

"Tịnh Nguyên, em hiểu ý anh chứ?"

"Em sẽ không một mình, em còn có anh."

Anh sẽ cho em một mái nhà.

Chiều hôm đó, Trần Nghiên vẫn ngồi cùng Tống Tịnh Nguyên.

Những giọt nước mắt của cô vẫn rơi xuống như hạt châu đứt đoạn, Trần Nghiên ở bên cạnh không ngại phiền toái giúp cô lau đi, tùy ý để cô phát ti3t cảm xúc của mình.

Mây đen dần dần tiêu tan, ánh mặt trời ló ra, hào quang chiếu rọi mặt đất, thời tiết âm u giằng co mấy ngày cuối cùng cũng bị ánh nắng mặt trời thay thế, gió nhẹ thổi lướt qua, hương hoa nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.

Có phải bà đang an ủi cháu không?

Bà hãy yên tâm, cháu sẽ vui vẻ sống tiếp.

Trước khi đi, Tống Tịnh Nguyên đứng trước bia mộ, nước mắt đã ngừng rơi, nhưng sắc mặt bi thương khó có thể che giấu.

"Bà nội."

"Cháu sẽ trở thành một người vui vẻ và hạnh phúc như bà mong muốn."

"Kiếp sau, cháu sẽ làm việc chăm chỉ hơn để bà nội sớm có cuộc sống tốt hơn."

...

Trần Nghiên dắt Tống Tịnh Nguyên trở về, dọc đường cô vẫn yên lặng rơi lệ, Trần Nghiên nhìn mà đau lòng, lập tức bế ngang cô lên, để đầu cô vùi vào bả vai của mình.

"Khóc đi, khóc là tốt rồi."

Vai áo ướt đẫm nước mắt.

Sau khi trở về nhà, Trần Nghiên mở tất cả các cửa sổ, không khí trong lành ùa vào, ánh nắng mặt trời xua tan bụi bặm, mục nát cuối cùng bị sự tươi mát thay thế.

Cuộc sống là một cuộc rượt đuổi bất tận, cho dù xảy ra chuyện gì to tát thì ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc, nước vẫn chảy, thời gian vẫn trôi.

"Tạm thời anh ở lại đây với em." Trần Nghiên đi tới xoa đầu cô, "Một mình em ở đây, anh không yên tâm."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu.

Bà nội đã đi rồi, một mình cô ở trong căn nhà trống trải này cũng không quen, nếu có Trần Nghiên ở cùng thì sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, từ nhỏ Trần Nghiên đã sống trong môi trường tốt, bây giờ anh chuyển đến đây cùng cô chen chúc trong căn gác nhỏ cũ nát này, thật vất vả cho anh.

Nhưng Trần Nghiên như đọc được suy nghĩ của cô, cúi người chạm vào trán cô, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Anh tình nguyện ở cùng em, sẽ không cảm thấy vất vả."

"Đối với anh, Hồn Hà Bắc chẳng qua chỉ là một ngôi nhà lạnh lẽo do cô anh để lại mà thôi."

"Nhưng nơi có em, mới có thể khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình."

"Cho nên em ở đâu, anh ở đó."

Tống Tịnh Nguyên ngỡ ngàng, hốc mắt lại bắt đầu cay xè.

Trần Nghiên đối xử với cô quá tốt.

"Mệt không? Có muốn đi ngủ một lát không?"

Thần kinh căng thẳng hồi lâu cuối cùng cũng được thả lỏng, Tống Tịnh Nguyên gật đầu, Trần Nghiên bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, vén góc chăn lên, hôn nhẹ lên trán cô.

"Ngoan ngoãn ngủ ở chỗ này, không được suy nghĩ lung tung, anh sẽ quay lại ngay."

"Dạ."

Trần Nghiên quay về biệt thự bên kia thu dọn một số đồ dùng cá nhân mang đi, lại đến siêu thị mua ít đồ ăn vặt mà Tống Tịnh Nguyên thường thích ăn.

Anh không dám ở bên ngoài quá lâu, nửa giờ sau đã trở lại.

Anh cẩn thận mở cửa, cho tất cả nguyên liệu đã mua vào tủ lạnh, đẩy cửa phòng ngủ ra, cô gái nhỏ đang nép mình trên giường, quay lưng về phía cửa, lăn lộn mấy ngày, cân nặng lại giảm đi, cũng không biết là ngủ hay không, nhưng bóng lưng thoạt nhìn rất bất an.

Trần Nghiên thở dài, cuối cùng vẫn không quấy rầy cô.

Tống Tịnh Nguyên nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, mấy ngày tang lễ vừa rồi, Trần Nghiên giúp đỡ cô rất nhiều, tính toán sơ sơ, đã tiêu tốn không ít tiền của anh.

Mặc dù Trần Nghiên chắc chắn sẽ không so đo những thứ này với cô, nhưng cô vẫn không muốn mắc nợ anh.

Về sau chỉ có thể từ từ trả lại.

Nằm hơn một tiếng đồng hồ, cô nửa mê nửa tỉnh, trong đầu như có người lắp một chiếc máy chiếu, chiếu lại từng kỷ niệm cùng bà nội.

Lúc cô rời khỏi giường đã hơn sáu giờ.

Tống Tịnh Nguyên xỏ dép lê ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Trần Nghiên đang ngồi ở phòng khách cạnh bàn trà, trước mặt bày ra một quyển sách.

Chân anh dài, ngồi nép mình trên mặt đất thoạt nhìn có chút khổ sở.

Ngọn đèn vàng nhạt chiếu lên đ ỉnh đầu anh, khí chất ngang ngược giảm đi rất nhiều, ngược lại có thêm vài phần trầm ổn.

Sửng sốt vài giây, cô bước tới: "Trong phòng ngủ của em có bàn học."

"Tỉnh rồi?" Trần Nghiên quay đầu lại, "Đói bụng không?"

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Em không thấy thèm ăn."

"Quên anh đã dặn em thế nào rồi sao? Dù thế nào cũng phải ăn cơm đàng hoàng." Trần Nghiên lấy điện thoại di động trên ghế sô pha, ôm người đặt lên đùi, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cô, ngón tay lướt trên màn hình."Muốn ăn gì?"

Tống Tịnh Nguyên có chút lơ đễnh không trả lời.

"Hả?" Trần Nghiên nhéo cằm cô, lại cúi người hôn cô, "Ngoan, ăn chút gì đi."

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu xuống, tùy tiện chỉ vào một quán ăn: "Cái này đi."

Đó là quán cháo họ đã đặt trước đó.

Thức ăn nhanh chóng được đưa tới, Trần Nghiên đi dọn bàn ăn, Tống Tịnh Nguyên cúi đầu quét mắt nhìn bài tập của Trần Nghiên, tỷ lệ chính xác lại rất cao.

Cô lặng lẽ cong môi.

"Đừng nhìn." Trần Nghiên gọi cô, "Lại đây ăn đi."

Cháo được nấu mềm, mặc dù Tống Tịnh Nguyên không muốn ăn, nhưng vẫn ép mình ăn thật nhiều.

Sau khi ăn xong, Trần Nghiên thu dọn đồ đạc.

"Em đã xem qua bài tập anh làm rồi." Tống Tịnh Nguyên nói, "Cũng đúng tương đối."

"Nhờ cô tiểu Tống dạy tốt." Trần Nghiên cười nói: "Muốn học cùng anh không?"

Tống Tịnh Nguyên biết anh muốn giúp cô chuyển hướng sự chú ý, đỡ cho cô ở một bên suy nghĩ lung tung.

"Dạ."

Trần Nghiên lấy cặp sách ra, chọn chọn lựa lựa bên trong, cuối cùng lấy cuốn sách Hóa học ra.

Hai người cùng nhau ngồi xuống trước bàn.

"Còn nhớ lúc mới khai giảng không, chúng ta học cùng lớp Hóa." Trần Nghiên nói: "Điểm kiến ​​thức đầu tiên em dạy anh ấy?"

Tống Tịnh Nguyên dựa theo dòng suy nghĩ của anh để nhớ lại, gật gật đầu.

Đó là lần đầu tiên họ là bạn cùng bàn.

Khi đó cô còn kẹp phương trình do Trần Nghiên viết vào sổ tay, làm sao có thể không nhớ được.

"Lúc đó em nói với anh silicon dioxide chỉ xảy ra phản ứng với một axit." Trần Nghiên cầm bút, viết phương trình hóa học lên giấy nháp, "Anh cảm thấy nó có ý nghĩa sâu sắc hơn."

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt: "Cái gì?"

Trần Nghiên kéo cô vào lòng từ phía sau, hơi thở bạc hà quen thuộc vây chặt lấy cô, anh nghiêng đầu hôn lên sườn mặt cô, trầm giọng nói: "Anh chỉ động tâm vì em."

Một đời người sẽ gặp 29,2 triệu người, xác suất để hai người yêu nhau chỉ là 0,000049.

Cũng may ông trời cho anh gặp lại em, sau này trong muôn hình vạn trạng, anh cũng chỉ thích em mà thôi.

Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ ở bên em.

Tống Tịnh Nguyên cùng anh hoàn thành một bộ đề thi, kiên nhẫn giải thích một lần những điểm kiến ​​​​thức mà anh không biết, Trần Nghiên rất nhanh đã hiểu.

"Cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học thôi." Tống Tịnh Nguyên khen ngợi anh.

"Vậy anh càng phải cố gắng hơn nữa." Trần Nghiên nói, "Phải cố gắng để theo kịp bước chân của bạn gái anh."

Anh nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp vừa vặn trung hòa sự lạnh lẽo của cô.

"Tịnh Nguyên, tuy rằng trước đây anh vẫn luôn khinh thường nói những lời sáo rỗng này ——"

"Nhưng anh vẫn muốn hứa với em, anh sẽ cố gắng hết sức để cho em một tương lai."

...

Cả đêm Trần Nghiên không ngủ, gập chân dựa vào cửa phòng ngủ của cô, cứ như vậy lặng lẽ canh giữ.

Mặt trời buổi sáng bao giờ cũng rực rỡ hơn cả.

Đầu tiên Trần Nghiên giải thích tình huống với Thẩm Chi Ý, nhờ cô ấy giúp Tống Tịnh Nguyên xin nghỉ thêm vài ngày, thấy thời gian vẫn còn sớm mà Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa tỉnh, một mình anh vào bếp.

Tuy rằng nhiều năm qua anh đều sống dựa vào đồ ăn ngoài, nhưng tối hôm qua nghiêm túc suy nghĩ một chút, xem ra như vậy mãi cũng không được.

Anh không muốn Tống Tịnh Nguyên vào bếp, cũng không thể ăn đồ ăn ngoài cả đời.

Trong tủ lạnh còn có chút nguyên liệu nấu ăn, Trần Nghiên lấy điện thoại di động ra, mở trình duyệt, tìm kiếm mấy cái hướng dẫn nấu ăn tại nhà đơn giản.

Chà, có vẻ không khó lắm.

Đại thiếu gia cả đời chưa từng vào bếp, thái rau củ có chút vụng về.

Hiệp một tiến hành coi như thuận lợi, nhưng...

Bếp này hoạt động thế nào?

Anh không muốn đánh thức Tống Tịnh Nguyên, suy nghĩ một chút bèn lựa chọn quấy rầy Thẩm Duệ.

[Nghiên: Có đó không?]

[Thẩm Duệ: Anh Nghiên, sao vậy?]

Trần Nghiên chụp một bức ảnh gửi cho cậu.

[Nghiên: Cậu biết dùng thứ này không?]

[Thẩm Duệ:... Đây là cái gì?]

[Nghiên: Quên đi.]

[Nghiên: Hỏi cậu không bằng hỏi đầu gối.]

[ Thẩm Duệ:... ]

[Thẩm Duệ: Tôi nghi ngờ cậu đang vũ nhục tôi.]

Trần Nghiên lười trả lời tin nhắn của cậu, quyết định tiếp tục nhờ trình duyệt giúp đỡ.

Tống Tịnh Nguyên lại nằm mơ giống như lúc trước.

Khi cô mơ thấy khoảnh khắc bà nội rời đi, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lưng đẫm mồ hôi lạnh, hồi lâu mới hoàn hồn, mở điện thoại lên kiểm tra, đã hơn mười giờ.

Cô vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng đi ra, nhìn thấy Trần Nghiên đang đứng trong bếp, trên bộ quần áo mặc ở nhà màu đen có thêm một chiếc tạp dề màu hồng nhạt của mình, mái tóc đen che trước mặt, nửa cụp mắt, trong tay còn cầm nồi niêu xoong chảo.

Bộ dạng kia thực sự có chút buồn cười.

Tống Tịnh Nguyên cho rằng mình bị hoa mắt.

Trần Nghiên nhạy bén bắt được âm thanh của cô, quay đầu lại: "Anh đánh thức em sao?"

"Không có."

"Được rồi, có thể ăn sáng rồi."

Trần Nghiên múc thức ăn trong nồi lên đ ĩa, trứng xào cà chua có màu vàng óng ánh, mùi thơm xông vào mũi.

Tống Tịnh Nguyên nhất thời không kịp phản ứng: "Anh... làm cái này sao?"

"Làm sao? Không tin anh à?"

"Không phải anh không biết nấu ăn sao?"

"Mới vừa học." Trần Nghiên cong môi, "Sau này không thể để vợ vào bếp được."

Tống Tịnh Nguyên vì xưng hô này của anh mà đỏ mặt.

"Không khen anh sao?"

Tống Tịnh Nguyên gắp một miếng trứng cho vào miệng, mỉm cười với anh: "Ngon lắm."

"Hôm nay có việc gì cần làm không?"

"Hình như không có."

"Cơm nước xong dẫn em ra ngoài đi dạo."

Tống Tịnh Nguyên cũng không muốn ở nhà buồn chán, ngoan ngoãn gật đầu.

Bầu trời được gột rửa thành màu xanh thắm, giống như bị người ta hắt thuốc nhuộm, trong gió thoang thoảng hương hoa mai, Tống Tịnh Nguyên mặc một chiếc áo len màu trắng, cùng bộ quần áo trên người Trần Nghiên trông như trang phục tình nhân.

Tâm trạng của cô đã dịu đi rất nhiều, cũng không rơi nước mắt nữa.

"Chiếc xe đạp kia của em còn ở đó không?" Trần Nghiên hỏi.

"Có."

"Vậy đưa em đi dạo một vòng."

Tống Tịnh Nguyên vào nhà kho đẩy xe đạp ra, Trần Nghiên vỗ vỗ yên sau: "Đi thôi."

Cô ngồi lên, nhẹ nhàng ôm eo Trần Nghiên, anh đạp rất nhanh, gió thổi phồng quần áo, khung cảnh hai bên nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng Tống Tịnh Nguyên không sợ, cô tựa đầu vào tấm lưng rộng rãi của anh, thậm chí có thể cảm nhận được xương bả vai nhô ra, hơi thở bạc hà mát lạnh quanh quẩn.

Bọn họ đến một đoạn dốc, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, cây bạch dương hai bên đường lướt qua tạo thành một màu xanh biếc, Tống Tịnh Nguyên nhắm mắt lại, để gió thổi loạn mái tóc cô.

Một cảm giác tự do khó tả.

Đó là điều mà cô chưa từng cảm nhận được trong mười mấy năm qua.

Trần Nghiên dẫn cô đi một quãng đường dài, cuối cùng dừng lại ở một công viên tự nhiên ở vùng ngoại ô phía tây Khi Nguyên.

Giữa công viên có một hồ nước trong vắt, bây giờ là tháng Tư, mặt hồ lăn tăn gợn nước, xung quanh là bãi cỏ rộng lớn, cỏ xanh tắm mình trong gió xuân ấm áp, muôn hoa khoe sắc điểm xuyết ở trong đó.

Sức sống dạt dào.

Người ta nói tự nhiên và thời gian là liều thuốc tốt chữa lành tất cả, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy lời này tuyệt đối không sai.

Trên bãi cỏ có rất nhiều người dã ngoại, những tấm vải dã ngoại ca rô màu vàng trắng được trải trên bãi cỏ, những đứa trẻ ê a đang rượt đuổi nhau, khung cảnh này khiến người ta cảm thấy thư thái.

"Làm sao vậy?" Trần Nghiên quay đầu, con ngươi thâm thúy phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, nhìn thấu đáy lòng, "Thích nơi này sao?"

"Thích."

Trần Nghiên nắm chặt tay cô, nhiệt độ khiến người ta yên tâm giống như một luồng điện, cuồn cuộn không ngừng từ lòng bàn tay anh truyền đến, dắt cô ngồi xuống bãi cỏ mềm mại.

Hai người sóng vai tựa vào nhau, gió ấm thổi vào mặt, mang theo hương cỏ thoang thoảng, Trần Nghiên ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt cánh tay lên vai cô, ngón tay nghịch đuôi tóc mềm mại thơm tho của cô.

Cách đó không xa, có mấy đứa trẻ đang thả diều, đủ loại diều được kéo lên trời, Trần Nghiên nhéo mặt cô: "Muốn chơi không?"

"Quên đi." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, "Trẻ con mới chơi thôi."

"Ai nói thế?"

Trần Nghiên đứng dậy, bỏ lại cho cô hai chữ.

"Đợi đó."

Chưa đầy năm phút sau, anh quay lại với một con diều mới toanh, trông giống con chuồn chuồn, phía sau có hai dải ruy băng dài nhiều màu.

"Biết thả không?" Trần Nghiên hỏi cô.

"Em không biết thả."

"Lại đây anh dạy em." Trần Nghiên cong môi.

Sợi dây diều mỏng màu trắng được nhét vào tay cô, Trần Nghiên giúp cô tìm hướng gió, khi một cơn gió thổi qua, anh buông tay ném mạnh lên trên, "chuồn chuồn" lập tức bay trong không trung.

Tống Tịnh Nguyên chạy ngược gió, nhìn cánh diều bay phấp phới trên bầu trời, lại nghiêng đầu, thiếu niên đang đứng cách đó không xa, hai tay đút túi quần, trên miệng nở một nụ cười lười biếng không kiềm chế được.

Từng chút một chồng lên hình bóng trong trí nhớ của cô.

Sau khi chạy hơn mười phút, cô cảm thấy hơi mệt, cầm lấy dây cáp ngồi lại bên cạnh Trần Nghiên.

Một bà lão khập khiễng dắt theo đứa cháu gái nhỏ đi ngang qua họ, Tống Tịnh Nguyên nhìn thấy cảnh này, không tránh được tức cảnh sinh tình, cô nhớ khi còn học Trung học, việc học còn chưa nặng lắm, sau bữa tối, bà nội thường đưa cô xuống lầu đi dạo.

Cô nhéo mạnh vào lòng bàn tay, hai mắt đỏ bừng.

Đương nhiên Trần Nghiên biết cô đang nghĩ gì, trong lúc anh đang tự hỏi nên nói gì cho phải, một con bướm đã đậu lên cánh tay của Tống Tịnh Nguyên, một lúc lâu không rời đi.

"Tịnh Nguyên." Trần Nghiên kề sát bên tai cô thì thầm, hơi nóng thổi qua, "Em nhìn thấy con bướm này không?"

"Là bà nội đến thăm em, bà không muốn làm em đau lòng."

"Thật ra bà nội không hề rời xa em, bà chỉ dùng một hình thức khác tiếp tục yêu em, tiếp tục ở bên cạnh bảo vệ em thôi."

"Hứa với anh, sau này phải sống thật tốt."

Tống Tịnh Nguyên hít hít mũi: "Dạ."

Gió lại thổi tới trước mặt, Trần Nghiên xoay người, hái trên mặt đất một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt, nhẹ nhàng kẹp giữa ngón tay: "Tịnh Nguyên, có thời gian anh dẫn em đi làm hộ chiếu nhé."

Tống Tịnh Nguyên sững sờ: "Làm hộ chiếu làm gì?"

"Muốn tìm thời gian cùng em đi Anh quốc."

Tống Tịnh Nguyên nghe anh nói, càng ngày càng mơ hồ: "Đi Anh quốc?"

"Ừ."

Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc cô, Trần Nghiên cài bông hoa nhỏ kia lên tai cô, giọng điệu vẫn lười biếng, nhưng lại lộ ra vài phần dịu dàng và nghiêm túc ——

"Anh tìm trên mạng thấy, tuổi kết hôn hợp pháp ở Anh là mười sáu tuổi."

*Editor có lời muốn nói: Ơi quý dị ơi, ở chương 7 mình có dịch nhầm cái khúc phản ứng hóa học, nó là silicon dioxide chứ không phải cacbon dioxide, giờ check lại mới phát hiện sai, mong mọi người thông cảm ha. Mình sửa rồi, nhưng bản reup ở đâu đó có sửa không thì mình không chắc:))

Truyện Chữ Hay