Dâng Trào

chương 56: em không có nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Fino

Nụ hôn này mạnh mẽ hơn so với hai lần trước, mang theo tính xâm lược không thể giải thích được. Lực đạo trên ngón tay anh tăng thêm mấy phần, mặt hai người áp sát vào nhau, đầu lưỡi hung hăng càn quét bên trong, giống như một ngọn lửa hừng hực muốn nuốt chửng lấy toàn bộ cô.

Tống Tịnh Nguyên có chút thở không nổi, nhưng vẫn bị Trần Nghiên chặt chẽ giam cầm, kiều diễm mập mờ nhanh chóng tăng lên, tất cả giác quan và tri giác đều bị lấy đi, tứ chi như bị đốt cháy, nóng bỏng tới cực điểm.

Trần Nghiên li3m môi lưỡi cô, vị bạc hà lạnh lẽo dung hợp, Tống Tịnh Nguyên chỉ có thể nắm chặt góc áo anh, như thể hơi thả lỏng một chút, cô sẽ tê liệt ngã xuống đất.

Một lúc lâu sau, Trần Nghiên rốt cuộc cũng buông cô ra, toàn thân Tống Tịnh Nguyên tê dại, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Trần Nghiên ôm vào lòng, vòng tay anh ấm áp, mùi thơm quen thuộc tràn vào lỗ mũi, khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Họ cứ như vậy ôm nhau trong gió đêm, hai bóng người dưới ánh đèn đường gắn bó chặt chẽ, như thể đem cơ thể dung nhập vào đối phương.

Tống Tịnh Nguyên ngồi xổm quá lâu, hai chân tê rần, ngón tay còn run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống, âm thanh đứt quãng.

"Em xin lỗi Trần Nghiên."

"Lúc trước em không cố ý muốn gạt anh, chỉ là..."

Trần Nghiên đặt ngón trỏ lên môi cô, giọng nói vô cùng đè nén: "Không có việc gì."

Thực tế, trên chuyến bay đến Lệ Dương, trong lòng Trần Nghiên vẫn nghẹn lửa.

Mười bảy năm qua, anh thật sự không biết nên yêu một người như thế nào cho đúng, chỉ có thể cố gắng hết sức cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Vì điều này, tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó mới khiến anh có phản ứng lớn như vậy.

Anh không nghĩ ra, nhắm hờ mắt dựa vào ghế, càng nhớ lại, trong lòng anh càng cảm thấy một cảm xúc bị chặn lại.

Ngồi bên cạnh anh là một ông lão, người lớn tuổi thường mắc nhiều bệnh, ông bị ho nhiều lần trong suốt hành trình, Trần Nghiên thay ông xin tiếp viên hàng không một cốc nước, ông lão liên tục nói cảm ơn, bắt đầu tán gẫu với anh.

Trong cuộc trò chuyện, Trần Nghiên biết được, lúc còn trẻ ông từng là một bác sĩ, vợ ông đã qua đời hơn 20 năm trước trong một vụ tai nạn xe hơi.

Ông lão như rơi vào một loại hồi ức nào đó, giọng nói chậm rãi: "Vào buổi sáng xảy ra tai nạn, chúng tôi đã cãi nhau rất to, cô ấy tức giận bỏ nhà đi, không ngờ.... đó sẽ là lần cuối cùng của chúng tôi."

"Khi tôi nhận được điện thoại và đến nơi, cô ấy nằm trên vũng máu ở góc đường. Tôi ôm cô ấy vào lòng, liên tục gọi tên cô ấy nhưng cô ấy không bao giờ mở mắt nữa".

"Cả đời này, tôi đã cứu sống rất nhiều bệnh nhân, nhưng tôi lại không thể cứu được vợ mình".

"Sau đó, rất nhiều đêm tôi đã nghĩ, nếu lúc ấy tôi rộng lượng hơn một chút, không cãi nhau với cô ấy, liệu bây giờ cô ấy có còn ở bên cạnh tôi không?".

Trần Nghiên im lặng một lúc lâu, anh chưa bao giờ là người giỏi an ủi, cũng không biết nên nói gì.

Trước khi xuống máy bay, ông lão cảm ơn anh lần nữa, còn cười nói với anh: "Chàng trai trẻ, nhất định phải trân trọng từng giây phút ở bên cạnh người mình yêu."

Tại một khắc kia, cảm xúc trong lòng Trần Nghiên dường như tiêu tan rất nhiều.

Chỉ cần giữa họ vẫn còn tình yêu, chỉ cần họ có thể ở bên nhau, những thứ khác đều không quan trọng.

"Mấy ngày nay đều là lỗi của anh." Trần Nghiên hít sâu một hơi, "Anh đi Lệ Dương thăm cô mà không nói cho em biết, lại có bão lớn, khách sạn cúp điện, cho nên anh không thể liên lạc với em."

Tống Tịnh Nguyên ngạc nhiên, nói chuyện còn mang theo giọng mũi: "Anh đi... thăm cô?"

"Ừ." Trần Nghiên kiên nhẫn vén mấy sợi tóc trên trán cô ra sau tai, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt còn sót lại trên má, "Cô ấy được an táng ở Lệ Dương."

Tống Tịnh Nguyên gần như vô thức nắm lấy tay anh, ở bên ngoài đã lâu, nhiệt độ trong lòng bàn tay cô có chút thấp: "Trần Nghiên, anh đừng buồn, em tin cô sẽ không trách anh..."

Yết hầu Trần Nghiên lên xuống.

Rõ ràng tâm tình còn rất sa sút, lại còn an ủi anh trước tiên, nói cho anh biết không cần lo lắng.

Một cô gái nhỏ như vậy, làm sao anh lại nhẫn tâm để cô một mình ở chỗ này 4 ngày?

Chết tiệt.

Thằng khốn này.

Anh nhếch môi cười, giọng điệu thoải mái: "Đã nhiều năm như vậy, anh nào có nhạy cảm như thế nữa."

Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, lông mi ướt át như nai con.

Trần Nghiên vươn tay vuốt lông mi của cô, cọ vào lòng bàn tay, rất ngứa.

Tống Tịnh Nguyên sờ sờ lòng bàn tay anh, thận trọng nói: "Em còn tưởng anh định chia tay em."

"Mê sảng cái gì đấy?" Trần Nghiên dùng sức đặt lên vai cô, "Không phải anh đã nói với em từ lâu rồi sao, chúng ta sẽ không chia tay mà."

"Anh có thể không ép hỏi em chuyện lúc trước." Trần Nghiên vô thức hạ thấp điểm mấu chốt, "Nhưng sau này không như vậy nữa được không? Anh sẽ lo lắng."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Được."

Tống Hồng Minh không tới quấy rầy cô nữa, sau này cô cũng không còn lo lắng gì nữa, cũng không cần giấu diếm anh nữa.

Tất cả đã qua rồi.

Trái tim giãy dụa rối rắm mấy ngày nay của Tống Tịnh Nguyên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại dưới sự an ủi của Trần Nghiên, hai người cứ như vậy ngồi xổm trên đường phố, giống như hai chiếc thuyền đơn độc lênh đênh trên biển, chỉ còn lại nhau.

Trần Nghiên ôm chặt cô vào trong lòng, hồi lâu, hơi thở ấm áp phả vào làn da mỏng manh bên tai cô: "Ăn cơm tối chưa?"

"Vẫn chưa."

"Mấy ngày này anh không ở đây, vì sao không tự chăm sóc bản thân thật tốt?"

Tống Tịnh Nguyên không nói nên lời.

Cô cũng nghĩ đến nhưng không làm được.

"Đi thôi." Trần Nghiên ngồi xổm cũng có chút tê, đứng lên, hoạt động tứ chi, cúi người bế cô gái nhỏ lên, "Dẫn em đi ăn chút gì đó."

"Em tự đi được."

Hai tay Trần Nghiên ôm lấy eo của cô, cánh tay nổi cơ bắp: "Bốn ngày không gặp, muốn ôm em thêm một lát."

Người đi đường qua lại trên đường, gương mặt của Trần Nghiên đặt ở đâu cũng nổi bật, tư thế hai người lại quá thân mật, thu hút không ít ánh nhìn.

Tống Tịnh Nguyên bị nhìn đến xấu hổ, nhưng Trần Nghiên không chịu thả cô xuống, cô chỉ có thể vùi mặt vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh qua lớp vải mỏng.

Họ đến quán hoành thánh.

Trong quán chỉ còn một cái bàn trống, Trần Nghiên cẩn thận đặt Tống Tịnh Nguyên xuống ghế, xoa đầu cô, quay người gọi hai bát hoành thánh.

Ngồi bên cạnh còn có một đôi nam nữ, nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên được bế vào, nam sinh bèn vỗ đầu bạn gái: "Nhìn bạn gái người ta dính người như thế nào, lại nhìn em xem."

Trần Nghiên nghe vậy nở nụ cười, chủ động nói: "Không phải cô ấy dính lấy tôi, mà là tôi dính lấy cô ấy."

Nữ sinh kinh ngạc nhìn Trần Nghiên vài lần, hiển nhiên là không ngờ anh chàng đẹp trai có vẻ lưu manh này lại rất dính người.

"Đang nhìn cái gì?" Nam sinh che khuất tầm nhìn của cô gái, "Tuy cậu ấy đẹp trai hơn anh, nhưng anh mới là bạn trai của em."

"Em quyết định bắt đầu tiết kiệm tiền từ hôm nay."

"?"

"Để dành đủ tiền dẫn anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh thành một anh chàng đẹp trai tuyệt thế."

"?"

"Như vậy, mỗi ngày em đều sẽ dính anh."

"..."

Nghe hai người đối thoại, Tống Tịnh Nguyên giật giật khóe môi.

"Làm sao bây giờ?" Trần Nghiên bóp chặt ngón tay cô, lại muốn trêu chọc cô, "Bạn trai em đẹp trai quá, đi đâu cũng thu hút ánh nhìn hết."

...

"Hay là ngày mai đến tiệm xăm, xăm tên em lên mặt? Như vậy mọi người sẽ biết, anh là của em."

...

Chủ ý này cũng không tồi.

"Hả? Có xăm hay không?"

Tống Tịnh Nguyên đã nghĩ đến hình ảnh kia trong tiềm thức.

Một chút không chính thống.

"Hay là đừng đi." Cô mím môi,

Trần Nghiên lại cười rộ lên.

Hai bát hoành thánh nóng hổi được bưng lên, Tống Tịnh Nguyên cuối cùng cũng thấy đói, ăn không ít.

Trần Nghiên lục lọi di động, nhìn thấy tin nhắn mà Thẩm Duệ gửi cho anh vài ngày trước.

"Em ốm à?" Anh hỏi.

"Chỉ là cảm lạnh thôi, không nghiêm trọng, em đã khỏi rồi."

Mí mắt Trần Nghiên run lên, mi tâm cau chặt, hai mắt thâm thúy.

Tống Tịnh Nguyên phát hiện sự khác thường của anh, biết anh đang tự trách, nhẹ giọng an ủi: "Thật sự không sao, chỉ là hôm đó em bị dầm mưa nên cảm thôi."

"Xin lỗi." Trần Nghiên nghẹn họng, "Lần sau anh sẽ không bỏ em lại một mình nữa."

Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ ở bên em.

*

Sau khi ăn xong, Trần Nghiên đưa cô về nhà.

"Đúng rồi, kết quả của cuộc thi tiếng Anh đã được công bố, em giành được giải Nhất." Tống Tịnh Nguyên nói.

"Chúc mừng bạn gái." Trên mặt Trần Nghiên hiện lên nụ cười kiêu ngạo "Muốn phần thưởng gì?"

"Không cần phần thưởng đâu."

Anh ở bên cạnh em là đủ rồi.

"Bạn nhỏ thi tốt nên được khen thưởng." Trần Nghiên nắm tay cô, "Tuần này dẫn em đi chơi nhé?"

"Dạ."

*

Tống Tịnh Nguyên mở cửa trở về nhà, đã khuya rồi nhưng bà nội vẫn còn thức, dưới ánh đèn mờ ảo, bà đang dùng kim chỉ trong tay vá một chiếc áo len cũ.

"Bà nội." Tống Tịnh Nguyên đặt cặp sách xuống, tiếp nhận công việc trong tay bà, "Không phải cháu đã mua quần áo mới cho bà sao? Cái này cũ rồi, cũng nên bỏ đi ạ."

"Bộ này không phải còn rất tốt sao?" Bà nội cười với cô, "Còn mặc được."

"Vậy để cháu giúp bà, bà nội về phòng nghỉ ngơi sớm đi ạ."

"Được rồi." Bà đứng dậy, vỗ nhẹ lên đầu của cô, "Gần đây Tịnh Nguyên gầy đi, là bởi vì học tập áp lực quá sao?"

"Một chút ạ, nhưng bà nội đừng lo lắng cho cháu, cháu không sao."

"Cuối tuần bà đi chợ mua ít sườn, về làm cho cháu món canh sườn ngô yêu thích nhé?"

Tống Tịnh Nguyên cười híp mắt: "Dạ."

"Vậy bà nội đi ngủ trước, chúc ngủ ngon."

Tống Tịnh Nguyên ngồi trên ghế sô pha vá lại quần áo, sau đó mới trở về phòng bật đèn làm bài tập, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại Trần Nghiên đã trở về, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.

Nhưng cô lại mơ một giấc mơ. Tì𝐦‎ đọc‎ 𝘵hê𝐦‎ 𝘵ại‎ ⩵‎ T𝙍𝖴𝐌T𝙍𝖴Y‎ ‎ ⩵

Trong mơ, cô đi tới một hòn đảo biệt lập, xung quanh vắng vẻ, trong xoang mũi tràn đầy mùi mặn của nước biển. Nắng như thiêu đốt người, cô ngơ ngác nhìn quanh, không thấy điểm cuối.

Nước biển cuồn cuộn dâng lên, cô bị nhấn chìm trong đó, những con sóng không ngừng ập đến, một cảm giác ngột ngạt đáng sợ bao trùm khắp đất trời.

Cô liên tục gọi tên Trần Nghiên và bà nội, nhưng không ai đáp lại, nước biển tràn vào miệng và mũi cô, tầm nhìn hơi mờ đi.

Khoảnh khắc trước khi ngừng thở, rất nhiều cảnh tượng hiện lên trước mắt cô——

Đầu tiên, khi cô còn nhỏ, Ngô Nhã Phương đưa cô đến khu vui chơi chơi đùa;

Sau đó lên cấp hai, sau giờ học, bà nội luôn tất bật dưới ánh đèn ấm áp trong gian bếp;

Cuối cùng là vài tháng trước, trong hành lang chật hẹp, Trần Nghiên nói với cô: "Anh cái gì cũng có thể không cần, nhưng không thể không cần em".

Những mảnh vỡ kí ức này nhanh chóng rời xa cô, cô yếu ớt vươn tay ra, nhưng chẳng thể bắt lấy, chỉ có thể thả mình chìm xuống đáy biển.

Vạn vật trở nên yên tĩnh.

Rất nhiều năm sau, Tống Tịnh Nguyên nhớ lại giấc mơ này, cô mới hiểu được.

Bắt đầu từ ngày đó, những thứ quý giá nhất trong cuộc đời cô, đã bị một con quái vật mang tên "Số phận" nuốt chửng từng chút một.

*

Cô bừng tỉnh từ trong giấc mơ.

Tống Tịnh Nguyên sợ đến toát mồ hôi lạnh, cứng ngắc ngồi trên giường hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, cô lấy điện thoại di động ra xem, mấy tiếng trước Trần Nghiên đã gửi cho cô tin nhắn chúc ngủ ngon.

Tống Tịnh Nguyên ấn ấn lên ngực, không biết đang suy nghĩ cái gì, thuận tay gửi tin nhắn cho anh.

[Y: Trần Nghiên.]

Gửi xong, cô lập tức thấy hối hận, bây giờ đã hơn một giờ rồi, quấy rầy anh ngủ làm gì.

Cô chuẩn bị thu hồi tin nhắn, đúng lúc này, Trần Nghiên đã gọi đến.

"Em làm anh tỉnh giấc à?"

"Không có." Giọng của anh vẫn từ tính như cũ, mang theo cơn buồn ngủ khàn khàn, "Làm sao vậy? Không ngủ được sao?"

"Không có." Tống Tịnh Nguyên sụt sịt, "Em gặp ác mộng nên tỉnh rồi."

"Em mơ thấy gì?"

Tống Tịnh Nguyên không muốn nhớ lại nhiều, cho nên tùy tiện nghĩ ra một cái lý do: "Em quên rồi, chỉ nhớ nó hơi đáng sợ thôi."

"Đừng sợ." Trần Nghiên khẽ cười, cố gắng an ủi cô, "Giấc mơ đều là giả."

Tống Tịnh Nguyên nói "Dạ", tâm tình cũng dịu đi rất nhiều: "Em không sao, anh đi ngủ đi."

"Đừng cúp điện thoại." Trần Nghiên dặn dò, "Đặt ở bên gối, anh nghe em ngủ, nếu không anh không yên tâm."

Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn nghe lời.

Cô vừa đặt xuống giường thì "Rầm", một âm thanh phát ra từ hướng phòng ngủ bên cạnh, sau đó lại là một tiếng "Rầm" – lần này là một tiếng vang nặng nề.

Trái tim của Tống Tịnh Nguyên như đông cứng lại, đầu cô ong ong, một dự cảm chẳng lành lan tràn trong lòng.

Cô lập tức xuống giường, còn chưa kịp đi dép đã vội chạy sang phòng bên cạnh, bật đèn lên, thấy bà nội nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đã mất đi ý thức.

*

Tiếng còi xe cấp cứu vang vọng khắp tiểu khu.

Nửa giờ sau, Trần Nghiên đến bệnh viện, chạy lên lầu ba, nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên đứng ở ngoài cửa phòng cấp cứu, trán đẫm mồ hôi, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt đờ đẫn, còn chưa hoàn hồn.

"Tịnh Nguyên." Anh nhẹ giọng gọi tên cô, đi tới ôm chặt người vào lòng, cố gắng cho cô cảm giác an toàn.

Lúc gọi 120 cô còn có thể bình tĩnh, lúc đi theo xe cứu thương tới cũng chỉ căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy Trần Nghiên, cảm xúc của Tống Tịnh Nguyên đột nhiên sụp đổ, nước mắt lăn dài trên khóe mắt.

"Sẽ không sao đâu." Trần Nghiên vuốt lưng cô, "Đừng sợ, anh sẽ luôn ở đây với em."

Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng, đêm khuya trong bệnh viện cùng bên ngoài hoàn toàn là hai khung cảnh.

Có người vì sinh mệnh mới mà vui sướng, có người vì tử biệt mà thống khổ.

Trần Nghiên biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể ôm chặt Tống Tịnh Nguyên, để cô cảm nhận được thế giới này là chân thật tồn tại.

Từng phút từng giây dường như vô cùng dài, không biết qua bao lâu, cuối cùng ngọn đèn kia cũng vụt tắt.

Cả người bà lão cắm đầy dụng cụ, bác sĩ cầm hồ sơ bệnh án: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Tống Tịnh Nguyên đứng lên, giọng nói run rẩy: "Là cháu."

"Bệnh nhân đột nhiên xuất huyết não, hiện tại tình hình không lạc quan lắm, bởi vì bệnh nhân cũng đã lớn tuổi, chúng tôi đề nghị không phẫu thuật, chỉ áp dụng phương pháp điều trị bảo thủ."

Tống Tịnh Nguyên sững sờ: "Bác sĩ, vậy hiện giờ bà nội cháu có nguy hiểm đến tính mạng không ạ?"

"Cái này khó mà nói." Trên mặt bác sĩ tràn đầy tiếc nuối, "Chúng tôi chỉ có thể tận lực chữa trị, về phần kéo dài bao lâu, rất khó nói."

Tống Tịnh Nguyên dường như hiểu ý của ông ấy.

Lại giống như không hiểu lắm.

Hai chân mềm nhũn, không tự chủ được ngã về phía sau, Trần Nghiên vội vàng đỡ lấy cô, nói với bác sĩ: "Bác sĩ, phiền bác sĩ áp dụng phương pháp trị liệu tốt nhất, bao nhiêu tiền chúng tôi đều có thể trả."

Bác sĩ lắc đầu: "Bây giờ không còn là vấn đề tiền bạc nữa rồi".

Dưới sự kiên trì của Trần Nghiên, bà nội được đưa đến phòng bệnh đơn tốt nhất.

Tống Tịnh Nguyên ngồi bên giường bệnh, nắm chặt đôi bàn tay nhăn nheo của bà, sau khi thanh toán viện phí với y tá, Trần Nghiên xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một chai nước, lúc quay lại nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lòng lại càng không có tư vị gì.

Anh đi tới xoa khóe mắt đỏ hoe của cô: "Bảo bối, uống chút nước đi."

Tống Tịnh Nguyên chỉ ngồi cứng đờ ở bên giường, không nhúc nhích.

"Em như vậy, sẽ tự làm mình suy sụp."

Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh vươn tay nhéo cằm cô, dùng sức tách môi cô ra, giúp cô uống nước.

Tống Tịnh Nguyên nghẹn ngào, khóc nức nở: "Trần Nghiên, em thực sự rất sợ."

"Buổi tối lúc trở về, bà còn nói cuối tuần sẽ nấu món gì ngon cho em, sao giờ lại nằm trên giường rồi?"

Trần Nghiên ôm bả vai của cô, trong đôi mắt đen lộ ra vài phần kiên định: "Tịnh Nguyên, em nhìn anh."

"Còn nhớ lần trước em bị mất xe đạp ở bệnh viện, anh đã nói gì với em không?"

Đại não Tống Tịnh Nguyên phản ứng rất chậm, cô mơ hồ nhớ tới, một lần kia anh hỏi mình: "Cậu có tin vào phép màu không?"

"Bà nội sẽ không sao." Giọng thiếu niên trầm ổn, "Em yên tâm."

Cả đêm đó Tống Tịnh Nguyên không ngủ.

Trần Nghiên thuyết phục cô vài lần, bảo cô sang bên cạnh chợp mắt một lúc, nhưng Tống Tịnh Nguyên không chịu, vì vậy Trần Nghiên an vị ở bên cạnh cùng cô.

Sáng sớm hôm sau, anh thay mình và Tống Tịnh Nguyên xin nghỉ mấy ngày ở trường học, cả một ngày trôi qua, bệnh tình của bà vẫn không khá hơn, giữa chừng tỉnh lại một lần, nhưng ý thức vẫn chưa rõ ràng, ngay cả Tống Tịnh Nguyên, bà cũng không nhận ra.

Trần Nghiên bớt chút thời gian gọi cho ông nội, hỏi ông có biết bác sĩ nào trong lĩnh vực này không, vất vả lắm mới liên lạc được một chuyên gia ở thành phố thủ phủ của tỉnh, nhưng vì tình trạng của bà đã quá kém, chuyển viện sẽ rủi ro hơn.

"Trần Nghiên." Tống Tịnh Nguyên quay đầu nhìn thiếu niên trước cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Không cần liên lạc nữa đâu, cứ để bà nội ở đây là được."

Vào lúc 16h25, bác sĩ thông báo bệnh nhân đã tử vong.

Bác sĩ vừa dứt lời, Trần Nghiên tiến lên đỡ lấy Tống Tịnh Nguyên, đầu ngón tay xoa xoa trên d ái tai cô, không ngừng an ủi cô, sợ một mình cô chịu không nổi sẽ xảy ra chuyện.

Bác sĩ đi tới, vỗ vai Tống Tịnh Nguyên: "Cô bé, theo một nghĩa nào đó mà nói, tuy bà nội của con ra đi vội vàng, nhưng cả đời bà cũng không trải qua quá nhiều đau đớn. Cuộc đời còn rất dài, con đừng quá đau lòng."

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu xuống: "Cám ơn bác sĩ."

Cô chậm rãi xoay người, nhìn bà nội ốm yếu của mình, vẻ mặt bình tĩnh và thanh thản, như thể bà vừa chìm vào giấc ngủ sâu.

"Bà nội, bà nội nói dối." Tống Tịnh Nguyên khẽ lẩm bẩm, "Bà đồng ý nấu canh sườn ngô cho cháu mà."

"Đã đồng ý nhìn cháu đi học đại học mà."

"Đã đồng ý sẽ chờ cháu kết hôn mà."

Cái gì bà nội cũng chưa nhìn thấy, sao lại bỏ cháu đi.

Trần Nghiên ôm chặt vai cô: "Em muốn khóc thì cứ khóc đi."

Tống Tịnh Nguyên yếu ớt lắc đầu.

Cuối cùng cô chạm vào ngón tay của bà nội: "Bà nội, chắc là bà đi tìm ông nội rồi."

"Mấy năm xa cách, mỗi ngày bà đều nhắc tới ông, hiện tại hai người có thể ở bên nhau rồi."

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống ga trải giường màu trắng, cô cố nở một nụ cười, nuốt nước mắt vào trong: "Bà nội yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."

...

Quá trình chuẩn bị tang lễ rất phức tạp, Tống Tịnh Nguyên không thể liên lạc được với Tống Hồng Minh, cũng không có cách nào trì hoãn, đành phải tự mình giải quyết, Trần Nghiên cũng giúp đỡ nhiều.

Trong quá trình xử lí những vấn đề đó, Tống Tịnh Nguyên vẫn rất bình tĩnh, thậm chí không rơi nước mắt.

Sự bình tĩnh này, làm cho Trần Nghiên cảm thấy vô cùng bất an.

Ngay cả bản thân anh, trong khoảng thời gian Trần Xu Phàm ra đi cũng ngây ngốc, nước mắt cũng chảy không biết bao nhiêu lần, vì vậy anh biết rõ, sự bình tĩnh này còn đáng sợ hơn cả nỗi bi thương kinh thiên động địa.

Anh không rời cô dù chỉ một tấc, luôn canh giữ ở bên cạnh cô, lấy một ít đồ dùng để tắm rửa, trực tiếp đến ở nhà Tống Tịnh Nguyên, ngủ cũng nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cần cô có động tĩnh gì, anh đều có thể kịp thời phát hiện.

Có một buổi tối, nửa đêm anh dậy uống nước, nhìn thấy Tống Tịnh Nguyên ngồi một mình trên giường bà nội, tay ôm chặt chăn, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút biểu cảm.

Trái tim anh đau nhói, Trần Nghiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, nắm lấy tay cô, thật lạnh lẽo.

"Tịnh Nguyên, em không thể như vậy, sẽ xảy ra chuyện mất."

"Trần Nghiên, em không sao." Cô gian nan mỉm cười, "Anh đi ngủ đi, gần đây anh nghỉ ngơi không tốt."

Sự bình tĩnh này kéo dài cho đến ngày tang lễ.

Người thân của nhà họ Tống đã ít lại càng ít, chỉ có một số hàng xóm và bạn bè đến chia buồn, Tống Tịnh Nguyên mặc đồ đen đứng trên chủ vị bày tỏ lòng biết ơn đối với những người đã đến dự tang lễ.

Ông nội Trần cũng đến, ông ấy không nghiêm nghị như Tống Tịnh Nguyên tưởng tượng, mà khá dễ gần. Những người lớn tuổi đối với những chuyện này luôn có cảm ngộ sâu sắc hơn một chút, ông ấy ân cần vỗ vai Tống Tịnh Nguyên: "Cô bé, nén bị thương, nếu cháu cần giúp đỡ gì, cứ nói với A Nghiên."

Sau đám tang, những vị khách lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên.

Bầu trời bị mây đen dày đặc bao phủ, hôm trước vừa mới đổ một trận mưa to, những cánh hoa rải rác do mưa rơi tan nát khảm ở trong bùn đất, không khí tràn ngập mùi ẩm mốc.

Nhớ ngày ông nội qua đời, trời cũng âm u, mưa tầm tã, cô ngồi khóc trước bia mộ, về đến nhà, bà nội ôm lấy cô, nói rất chậm rãi:

"Thật ra ông nội không bỏ rơi chúng ta, chẳng qua là ông ấy đi trước một bước chuẩn bị tổ ấm cho chúng ta ở kiếp sau thôi."

Cho nên bà nội, bà chỉ sang sang bên kia trước, giúp cháu bố trí phòng ở thôi đúng không?

Cảm ơn bà nội đã là bà của cháu.

Kiếp sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Tống Tịnh Nguyên ngồi bên cạnh bia mộ, sự bình tĩnh bị đè nén đã lâu cuối cùng cũng sụp đổ, hai mắt đỏ ngầu, thần sắc bi thương tới cực điểm.

Cô chậm rãi quay đầu, dùng chút sức lực cuối cùng ngước mắt nhìn Trần Nghiên, nhỏ giọng nức nở: "Trần Nghiên, em phải làm sao đây?"

"Bà nội lớn như vậy, sao bây giờ lại biến thành một cái hộp nhỏ rồi?"

"Trần Nghiên, em không có nhà."

Truyện Chữ Hay