“Chủ... Chủ nhân? Ngài... Ngài làm cái gì vậy? Ở đây mà...”
Mirabelle thấy nhói lên ở vai, cùng với đó là cảm giác máu của cô đang dần bị rút đi.
Chỉ là, Heather cũng không có hút nhiều đến thế.
Cô chỉ đơn thuần muốn nếm thử để kiểm tra máu trên người Mirabelle mà thôi.
Rồi xác nhận...
Vẫn giống y như trước, không có gì khác.
Thế là, cô rút nanh ra khỏi vai Mirabelle.
Miệng vết thương do vết cắn của Heather trên vai Mirabelle mau chóng khép lại.
Suy cho cùng thì, đây cũng chính là một trong những đặc tính của Huyết Nô vampire, vết cắn của Chủ Nhân khi hút máu sẽ lành lại rất nhanh.
Bởi Huyết Nô phải luôn sẵn sàng dâng hiến dòng máu của mình cho Chủ Nhân bất cứ lúc nào nên mới có những đặc tính như thế để tạo sự thuận tiện cho Chủ Nhân.
Heather lạnh lùng hỏi Mirabelle.
“Cô không chạy trốn, đúng không?”
“Hả? Tại sao tôi phải chạy trốn?”
Mirabelle hỏi ngược lại Heather, với phản ứng như thể mình mới nghe được thứ gì đó buồn cười lắm.
“Chẳng phải cô nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của con ả đó mà chạy trốn sao?”
“Tôi... tôi ở đây nãy giờ, nữa bước cũng không có đi đâu cả!”
Mirabelle lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Đôi mắt thủy lam trong veo như trời xanh của cô đột nhiên đẫm lệ.
Nhìn Mirabelle, Heather đọc suy nghĩ của cô.
Mira không nói dối, rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Mira thực sự không bỏ chạy mà ở chỉ yên đây?
Heather thực chẳng dám tin đây là sự thật.
Cô luôn có cảm giác như Mirabelle đang cố giấu giếm gì đó.
Tuy nhiên, đọc suy nghĩ thì cũng chẳng thấy gì sai.
Tức là Mira cũng không nói dối mình.
“Thế thì tại sao lúc ta ra khỏi phòng lại không thấy cô đâu?”
“Lúc đó tôi trốn trong góc đằng kia, nếu ngài mở cửa đi ra không thấy tôi là phải. Còn nữa, lúc nãy tôi nghe thấy có một tiếng động rất lớn phát ra ở đằng này, nên tôi mới định đứng dậy tới xem sao, chỉ có như vậy thôi...”
“Thật không? Miễn là cô không cố bỏ chạy là được...”
Mira có cơ hội tốt như vậy, tại sao lại không chạy?
Chẳng phải Mira trước sau vẫn luôn nghĩ tới việc trốn thoát hay sao?
Không có ai canh chừng...
Lại có cách để trốn ra ngoài...
Cơ hội ngàn năm có một như thế, thì làm gì có chuyện lại không bỏ trốn?
Nhìn thấy vẻ hoài nghi trên mặt Heather, Mirabelle bất lực giải thích.
“Ban đầu vốn dĩ là tôi có ý định bỏ trốn. Nhưng mà, cô cũng biết nhà tôi ở đâu rồi, nên dù có trốn thì cũng có nghĩa lý gì đâu. Còn nữa, với thành phố đầy rẫy vampire này, thì chỉ cần cô hô một tiếng, phong tỏa toàn bộ lối thoát thì tôi trốn kiểu gì đây?”
Mirabelle trả lời Heather với một giọng gần như hoàn toàn bỏ cuộc.
Giọng cô chứa đầy sự bất lực.
Heather đọc suy nghĩ Mirabelle, xác nhận không có sự giả dối nào trong lời nói của cô.
Thế tức là Mira thực sự ngoan ngoãn chịu ở bên mình?
Bất giác khóe môi cô nhếch lên, cô mỉm cười vui sướng.
“Vậy sao? Cô đã có một quyết định sáng suốt đấy, Công Chúa Mirabelle...”
“Ngài không cần phải nói điều đó... Chủ nhân, việc của ngài xong chưa? Chúng ta về được chưa?”
“À... Về thôi...”
Dù nghĩ thế nào thì coi bộ lần này đưa Mira đến đây thực sự không đáng.
Nếu biết thế thì mình đã không dẫn Mira theo rồi.
Vì suy cho cùng thì, bất kể là Thân Vương nào cũng đều sẽ có khao khát ham muốn Mirabelle.
Là Chủ Nhân, sau này ta nhất định phải “bảo vệ” cô cẩn thận hơn mới được.
Dù có thế nào, ta cũng nhất định sẽ không để Mira rời khỏi tầm mắt lần nào nữa.
...tuyệt đối không để con thú cưng bé bỏng Mira bỏ trốn hay bị bắt cóc đến một nơi mà ta không biết dù chỉ một lần.
Heather nắm thật chặt sợi xích trên cổ Mirabelle, cô bắt đầu bước đi theo hướng rời khỏi cửa hàng—
Nhưng rồi...
Một tên quý tộc vampire nào đó đứng chủ trì hội nghị lúc nãy hớt ha hớt hải chạy đến.
Hắn cúi chào Heather, rồi cất lời với giọng cẩn trọng.
“Xin hãy đợi đã... Ngài Heather, hội nghị vẫn chưa kết thúc...”