Mặt khác ở bên phía Heather, lúc này trên mặt cô lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Tâm trí cô chỉ đặt ở Mirabelle, người bây giờ đang ngồi chờ cô ở bên ngoài.
Hy vọng lúc ra sẽ thấy Mira vẫn ngoan ngoãn ngồi đó chờ mình.
“Thưa ngài, ngài có ý kiến gì đối với chiến lược của chúng thần không ạ?”
“Hở...?”
Bị hỏi, Heather sửng sốt giật mình với vẻ mặt bối rối.
Cô nãy giờ ngẩn người chỉ suy nghĩ về mỗi Mirabelle mà chả có nghe gì hết.
Có điều, cái tiếng “Hở...?” đó lại khiến cho tên vampire vừa hỏi bắt đầu trở nên hoảng sợ.
“Ngài... Ngài không nghe thấy sao ạ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngài thấy trong người không khỏe? Thế... thế thì chúng ta dời... dời sang ngày khác...”
“Không cần. Cứ làm theo những gì ngươi nói đi. Ta trông chờ vào kế hoạch của ngươi đấy...”
Heather vội tổng kết thật nhanh tóm gọn lại hết trong một câu mặc kệ những vampire khác đồng ý hay không, rồi cô tức khắc đứng dậy tiến về phía cửa.
“Chờ đã... Thưa ngài, cuộc họp vẫn chưa kết thúc, ngài định đi đâu mà vội vàng thế ạ?”
Ngươi phụ nữ vừa lên tiếng trong khi vừa bước đến gần Heather không ai khác chính là Thân Vương Vampire thứ 17 vừa mới nhận chức và đồng thời cũng là chủ của Pet Shop này – Dolin Croft.
Vampire là một loài theo chủ nghĩa cá nhân, một tồn tại luôn hành động độc lập.
Đặc biệt là đối với các quý tộc.
Thế nên, nếu hội nghị tập trung kiểu này nếu được tổ chức ở một địa điểm khác thì chắc chắn 100% là chúng sẽ từ chối.
Thế nhưng, trong số rất nhiều vampire thì cũng chỉ có hai quý tộc là không đến tham dự mà thôi.
Vì rốt cuộc thì, chính Dolin là người đã “mời” họ đến tham dự cuộc họp này...
Dolin cũng là một tồn tại được coi như quái vật ngay cả trong số các quý tộc vampire.
Sức răn đe của cô cũng dường như ngang với Heather.
Bởi thế nên...
Cô mới được thăng lên Thân Vương như một ngoại lệ.
Heather lịch sự đáp lại khi thấy Dolin đã đến gần mình.
“Hôm nay ta thấy không khỏe trong người, nên ta nghĩ có về sớm thì cũng không sao. Và xin thứ lỗi nếu có lỡ khiến cô phật lòng..."
“Ngài không cần phải xin lỗi làm gì, nhưng mà, dù bây giờ ngài có ra thì cũng chẳng thấy được người ngài muốn thấy đâu, ngài Heather à...”
Nghe thấy điều đó, Heather liền bước lại gần Dolin, hạ giọng hỏi.
“Rốt cuộc ngươi có mục đích gì hả?”
“Không, tôi nào có mục đích gì đâu. Tôi chỉ là góp chút sức mọn của mình mà để giúp Mirabelle trốn thoát mà thôi... thí dụ như là, nói cho nàng biết cửa phụ ở đâu, với mở sẵn ra trước cho nàng luôn...”
“Không có khả năng! Ta tin Mirabelle nhất định sẽ không chạy trốn...”
“Theo suy đoán của tôi, thì hẳn là ngài cũng không đối xử với nàng tốt đến thế đúng chứ nhỉ? Thế mà tại vì sao mà ngài lại tự tin mà dám nói như thế? Thật đáng tiếc làm sao, nếu không tin thì sao ngài không mở cửa ra để tận mắt nhìn xem người ngài muốn thấy đến cuối cùng có còn ở đó hay không.”
“Con khốn...”
Đôi mắt Heather dâng trào lên đầy sát khí.
Không ít quý tộc xung quanh cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ tột độ ấy của Heather.
Tất cả đồng loạt hướng mắt về phía Heather và Dolin.
Rồi chỉ để thấy rằng...
Heather đã tóm cổ và nhấc Dolin lên.
“Ng... Ngài Heather? Ngài làm gì vậy?”
“Cho dù là ngài, thì dùng bạo lực trên lãnh thổ của tiểu thư Dolin chẳng phải là không được hay lắm sao...”
Bọn họ chứng kiến cảnh Heather bóp cổ nhấc bổng Dolin lên cao.
Thế là, vài tên liền vội vã chạy đến để mà thuyết phục Heather dừng tay.
Phải, nói không sai.
Nơi này là địa bàn, là lãnh thổ của Dolin.
Xung quanh toàn là người của Dolin, thế nên việc sử dụng bạo lực thế này, với Heather mà nói thì quả thực cực kỳ bất lợi.
Con điếm này, nó đã tính được đến mức này luôn rồi sao?
Các quý tộc đứng quanh cả hai nhưng hiển nhiên là không dám cứu Dolin, mà chỉ có thể cố thuyết phục Heather đừng làm gì Dolin.
Các vệ sĩ do Dolin thuê cũng đã tập trung và vây quanh Heather.
Có điều Dolin, cái người lúc này đang bị bóp cổ nhấc lên thì lại khua tay ra hiệu không sao.
“Đây là vấn đề giữa ngài Heather và ta. Không có liên can gì đến các ngươi. Lùi lại mau.”
“Nói, mục đích của ngươi là gì hả?”
Heather tra hỏi Dolin một lần nữa.
Vì rốt cuộc câu trả lời trước đó chẳng phải là thứ mà cô muốn nghe.
“Haha, vậy là thần không qua mặt được ngài rồi. Nói thật là tôi rất có hứng thú với con “pet” của ngài. Nên nếu mà mượn nó về nhà “chơi” vài ngày thì thật là vui sướng biết bao.”
“Miễn đi! Cô ta là đồ của ta, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho các ngươi hút máu, cưỡng ép giao phối...”
“Ôi trời, thần chẳng có hứng thú gì đến việc cưỡng ép giao phối đâu, thần chỉ muốn mượn về “chơi” vài ngày thôi. Như vậy, chẳng nhẽ cũng không được nữa sao?”
Không sai, trong giới quý tộc vampire quả thực là có tục trao đổi vật cưng với nhau để “chơi đùa”.
Chỉ là, Heather một lần nữa đáp lại bằng những lời lẽ cứng rắn với giọng cực kỳ nghiêm túc.
“Không là không! Cô ta là của ta, ngoài ta ra, không ai được phép động vào cô ta cả...”
“Đã vậy, xin ngài ra xem thử con vật cưng của ngài có còn ở đó nữa hay không...”
“......”
Heather nghiến răng đầy căm tức, cô dồn hết sức đập mạnh Dolin về phía bức tường.
Dolin bay đi đâm thẳng vào tường và một vết lõm rất lớn được tạo thành tại nơi va chạm.
Bị đập quá mạnh khiến Dolin toàn thân đau nhức.
“Ai cha, đau chết mất... Quả nhiên dính dáng tới ngài ấy thì đúng là chẳng có chuyện gì tốt...”
Heather phớt lờ tất cả, trực tiếp mở cửa ra.
Để nhìn vào nơi...
Nơi...
Nơi mà đáng lẽ ra phải có bóng dáng Mirabelle ngồi đó ngoan ngoãn chờ cô thì...
Nay...
Nay lại trống không.
Chẳng có gì cả...
Cả tầm nhìn và đầu óc cô như ngập trong máu, ngọn lửa của sự phẫn nộ không ngừng bùng lên trong tâm trí cô.
Cô dùng tốc độ mà đến cả mắt thường cũng chẳng nhìn thấy, tức khắc di chuyển đến ngay trước mặt Dolin.
Cặp đồng tử ánh lên tia sáng đỏ rực đầy máu ấy trừng trừng vào một Dolin đang bị chôn vùi trong đống đổ nát của bức tường vụn vỡ.
“Chính xác thì Mirabelle đang ở đâu HẢ?”
“Ôi, thưa Nữ Vương bệ hạ thân yêu của chúng thần, ai đã nói người là sinh vật máu lạnh, chẳng màng gì đến bất kỳ thứ gì khác, chẳng phải hiện tại đã chứng minh được rồi sao? Ngài không phải máu lạnh, ngài cũng có điểm yếu, mà điểm yếu của ngài thì lại chính là—”
Lời nói chưa được hết câu.
Thì ngọn lửa phóng ra từ tay Heather đã đốt cháy cả khuôn mặt ả Dolin, khiến ả chẳng thể nói thêm được câu gì.
“Haha, ngài quan tâm đến con pet của ngài đến vậy sao? Thế thì ra ngoài để mà tìm nó đi! Cơ mà, có tìm được không thì lại là một chuyện khác... Hahaha...”
Dolin vẫn cứ không ngừng buông ra những lời chế nhạo dẫu cho xung quanh cô đang ngập trong biển lửa.
Nói thật, giết Dolin thì dễ như trở lòng bàn tay.
Có điều, cô biết, hiện giờ không phải là lúc để đối phó với Dolin.
Ưa tiên trên hết của cô là phải tìm Mirabelle về trước cái đã.
Mình tuyệt đối không thể để mất cô ấy—
Trong lòng cô cứ nghĩ như vậy lúc cô chạy về phía cánh cửa.
Mira, Mira—
Lồng ngực cô như muốn nổ tung mỗi khi nghĩ tới Mirabelle.
Cô phóng đi thật nhanh đến ngay cả những vệ binh cũng chẳng thể nào đuổi kịp.
Thế rồi, một bóng hình thân quen đang đứng bên cạnh cầu thang đập vào mặt cô.
Nhìn thấy hình bóng này, bước chân cô chậm lại.
“Mira?”
“Chủ Nhân? Việc của ngài đã xong chưa? Giờ chúng ta về ư?”
“......”
Heather không nói câu gì.
Ánh mắt cô lộ đầy vẻ bối rối cùng kinh ngạc như thể không tin vào mắt mình mà chằm chằm nhìn Mirabelle.
Ả Dolin nói dối mình? Chứ thực chất Mira không hề đi đâu cả?
Mirabelle còn chưa kịp nói tiếp thì Heather đã lao tới ôm chặt lấy cô vào lòng.
Cô ôm thật chặt thân thể nhỏ nhắn ấy của Mirabelle.
Ngửi lấy mùi thơm của máu thoang thoảng lướt qua mũi mình.
Không, chỉ bằng mùi thôi thì chưa thể xác nhận được.
Thế thì—
“Khoan, khoan, khoan... khoan đã, ngài làm gì vậy, Chủ Nhân? Wah!?”
Bàn tay Heather dễ dàng gạt vai áo sơ mi của Mirabelle qua một bên.
Rồi...
Cô cắn thật mạnh vào bờ vai trần trắng tinh mỏng manh như sứ ấy của Mirabelle.
Không đau...
Nhưng mà...
Hút máu ở đây...
Thì lại thật là xấu hổ làm sao.
-------------
Lua: Yahalooooo! Lua thật thà chất phác Mị đã cumback rùi đây...