Ả nữ nhân tóc tím lặng lẽ rút tay về sau khi thấy thái độ của Heather.
Nhìn điệu bộ ả lúc này giống như đang kìm chế thứ gì đó, nhưng rồi ả nở ra một nụ cười.
“Ngài quả thật là một người rất đúng giờ, đến đây sớm như vậy.”
“Ừm, ta không có chờ được nên mới đến sớm. Thế các quý tộc khác đã đến chưa? Cô Wendy...”
Heather cũng lịch sự đáp lại ả tóc tím với giọng điệu nhẹ nhàng.
Sau đó Wendy quay qua trừng mắt với vài Elf đang run rẩy gần đấy rồi quay lại mỉm cười với Heather.
“Còn rất nhiều quý tộc vẫn chưa đến. Mà mấy con thú cưng của tôi thì mấy ngày nay có chút không chịu nghe lời nên tôi mới đem chúng tới đây để “dạy bảo” lại một chút.”
Chẳng biết có phải là do tưởng tượng hay không, nhưng cô nghe hệt như Wendy đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “dạy bảo”.
Mirabelle liếc nhìn ả nữ nhân tóc tím, rồi quay qua những nữ Elf phía sau ả.
Đôi mắt họ trông thật vô hồn, trên người là bộ trang phục rách rưới chỉ che được một vài chỗ quan trọng, làn da mỏng manh vốn có thì chằng chịt trong những vết hằn roi da.
—Thật đáng sợ.
Mirabelle cảm thấy cực kì sợ hãi.
Mà ánh mắt của ả Wendy thì ngay từ đầu đã bị hút hồn bởi Mirabelle.
Không khỏi mở to mắt khi nhìn thấy mái tóc thủy lam dài thướt tha rủ xuống bờ vai, làn da trắng sứ cùng gương mặt vô cùng đáng yêu, và trên hết là—
Người cô còn toát ra một hương máu cám dỗ ngây ngất thoang thoảng lướt qua mũi ả.
Khiến thôi thúc hút máu dấy lên ngay lập tức, làm ả càng thêm muốn hút máu Mirabelle để tận hưởng xem dòng máu đó thơm ngon đến nhường nào.
Chỉ là, người đang đứng trước bảo vệ như một vị thần hộ mệnh kia lại là cực kỳ quyền lực, đứng trên toàn thảy Vampire, có địa vị còn cao hơn cả Wendy.
“Ôi trời, ôi trời, ngài có thể cho tôi xoa đầu con vật cưng nhỏ của ngài một chút được không nhỉ?”
Như bổn cũ soạn lại, bàn tay của ả lại lần nữa định chạm vào Mirabelle, thì lại tiếp tục khiến Mirabelle run sợ và cô lại tiếp tục núp ra đằng sau Heather.
Quan sát phản ứng của Mirabelle, khóe miệng Heather nhếch lên một nụ cười.
Thật không ngờ, Mira lại dựa dẫm vào mình.
Đối mặt với kẻ thù lạ lẫm và đáng sợ, Mira lại chọn cách dựa dẫm vào mình.
—Ý thức ỷ lại vào chủ.
Đối với thú cưng mà có phản ứng này.
Chính là thứ mà Heather muốn nhất.
Bước đầu của quá trình “huấn luyện” xem ra là đã thành công.
“Đứa nhỏ này có hơi sợ người lạ, nên đừng có đụng vào nó. Mà cũng nhắc luôn, đây đã là lần thứ hai rồi. Nếu ngươi mà dám đụng vào dù chỉ là sợi tóc của con nhỏ, thì đừng có trách là ta tàn nhẫn.”
Heather cảnh báo bằng tông giọng dữ dằn khiến ả Wendy sợ run người đến toát cả mồ hôi hột.
“Thì ra là vậy... tôi không dám động vào thú cưng của ngài nữa, xin Heather đại nhân thứ lỗi.”
Ả Wendy thu bàn tay trống không về một cách cực kỳ lúng túng.
Trên mặt ả lúc này đang nở một cười rất tươi, nhưng dù Mirabelle có ngốc đến cỡ nào thì cũng phải nhận ra là hai người này đang giành giật cô rất gay gắt.
Mà huống chi, Mirabelle cũng chẳng phải dạng ngốc nghếch.
Để xóa đi bầu không khí khó xử, Heather đề cập đến việc muốn dẫn Mirabelle đi tham quan xung quanh rồi dẫn cô rời đi.
Vào lúc bóng dáng hai người khuất khỏi tầm nhìn—
Ả siết chặt nắm tay lại, nguồn sức mạnh to lớn làm nứt toác cả không khí.
Với tốc độ còn nhanh hơn cả mắt thường, trong nháy mắt ả đã lao tới đè nữ Elf của mình xuống rồi ghim thẳng cặp răng nanh vào cổ cô ấy.
Gương mặt đỏ bừng xen lẫn vẻ bất ngờ xuất hiện trên mặt cô Elf bị đè dưới đất.
Rồi sau đó cô ngất đi vì bị hút máu.
“Hừm, không ngon bằng mùi rồi. Vậy ra đó là huyết mạch hoàng thất sao? Bị ai lấy không lấy, lại bị cái con nhỏ đó lấy, tức chết đi được...”
Đôi mắt ả Wendy tràn đầy vẻ không cam tâm, và hiển nhiên là vì không được thưởng thức máu của tinh linh hoàng tộc.
Wendy không chỉ “nghe nói” là Mirabelle được bán đi với giá 300 triệu sau khi cuộc đấu giá kết thúc.
Mà thực chất, cô cũng có mặt tại nhà đấu giá vào thời điểm đó.
Nếu không phải vì mua thứ khác, thì 300 triệu chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà—
Không ngờ lại bị Heather “cuỗm đi” một món báu vật tốt như thế.
Không sớm thì muộn, một ngày nào đó tao nhất định sẽ kéo mày xuống khỏi ngai vàng.
Mirabelle thực sự không muốn đi cùng Heather đến những nơi tối tăm u ám như thế này, nhưng cô cũng không muốn ở lại để bị nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng bởi ả tóc tím kia.
Thế nên cô mới miễn cưỡng ép mình phải theo Heather.
Đi sâu hơn vào trong, cô bắt đầu nghe thấy tiếng roi chan chát quất vào da thịt truyền đến.
“Chủ... Chủ Nhân...”
Cô sợ hãi nép sát mình vào Heather.
Những tiếng la khóc của Elf cứ thế đập vào tai cô.
“Nè Mira, cô có biết những loại Elf gì bị nhốt ở đây không.”
“L-loại... Elf... nào?”
Mirabelle rùng mình hỏi, giọng run run.
“Tất cả elf đều là những con pet không chịu vâng lời chủ và muốn bỏ trốn, cô thấy rồi đó?”
“Ngài... ngài nói sao? Vậy, chuyện gì... s-sẽ... x-xảy đến... v-với họ?”
“À, cô sẽ sớm được biết thôi...”
Giọng Mirabelle giờ mới thực sự run lên.
Bọn chúng nhốt người dân của mình vào đây rồi để tra tấn.
Làm ra mấy thứ hành động ác quỷ như thế thì chỉ có mỗi lũ vampire khốn nạn này thôi.
“Ác quỷ? Cảm ơn, quá khen quá khen, nhưng Mira à, nếu như cô mà dám trốn rồi bị ta bắt lại được, thì ta đảm bảo đến lúc đó sẽ trừng phạt cô bằng những phương pháp nghiêm khắc còn gấp hơn cả trăm lần, không, phải là vạn lần để cô không bao giờ có thể rời khỏi ta... một-lần-nào-nữa.”
“Aa, kh, không... Chủ Nhân, làm sao tôi có thể bỏ trốn chứ?”
Hiển nhiên là, Mirabelle chỉ nói cho có.
Thế nhưng con tim cô cũng bắt đầu run lên khi tiếng khóc rên từ những căn phòng sâu hơn vọng đến.
—Không, không, mình tuyệt đối không thể để giống như thế.
Nếu nó mà trừng phạt mình, nhốt mình vô mấy cái căn phòng u ám rồi tra tấn đánh đập mình, như là lấy roi đánh...
Mấy cơn đau như thế chẳng đùa được đâu.
Hai chân Mirabelle mềm nhũn cả ra khi nghĩ đến căn phòng giam u ám kia.
Mình tuyệt đối không muốn bị đối xử như thế một lần nào nữa.
Sau khi dạo quanh một vòng, Heather đã thực sự dẫn Mirabelle vào trong một trong những căn phòng ở đây.
Lúc đầu cô kiên quyết từ chối, liều chết mà bám chặt vào khung cửa, nhất quyết không chịu vào trong.
“Khôngggggg, tôi không muốn vào đâuuuu, tôi không muốn bị đánh, tôi không muốn bị nhốttttt...”
“Ngoan nào ngoan nào, bữa nay cô nghe lời như vậy, chủ nhân nỡ lòng nào mà đánh cô chứ? Chủ nhân chỉ dắt cô vào trong tham quan thôi...”
Heather khẽ vỗ lên mái đầu xanh của Mirabelle rồi nhẹ nhàng nói để xoa dịu cô.
“Thật... thật sao?”
“Ừ, thật. Nhưng mà nếu cô không chịu vào, tức là cô không có nghe lời ta, mà không nghe lời thì... ta... nhốt...”
“Vâng! Vâng!... Tôi sẽ vào, tôi sẽ vào...”
Cuối cùng khi mà Mirabelle cũng chịu thả khung cửa ra thì Heather liền kéo mạnh chiếc vòng quanh cổ Mirabelle rồi kéo cô đi vào phòng theo một cách khá là miễn cưỡng.
Căn phòng tối om.
Phải ở trong một không gian chật hẹp và u ám như thế này khiến Mirabelle thấy vô cùng ngột ngạt.
Nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí cô.
Dần dần cho đến khi mắt thích nghi với bóng tối, cô mới có thể nhìn thấy được cảnh vật bên trong phòng.
Cách bài trí cực kỳ đơn giản, đơn giản tới mức chỉ cần liếc sơ qua một lần là cũng biết được rồi.
Mirabelle nhìn thấy...
Những cô gái Elf bị nhốt sau những chiếc lồng.
Trên người họ ít nhiều cũng toàn là hằn sẹo.
Đôi mắt thì trống rỗng đến tuyệt vọng.
Họ sợ hãi.
Nhìn thấy những biểu cảm như vậy—
Cô mở to mắt kinh ngạc.
Cô cũng hiểu được nỗi tuyệt vọng mà những đồng tộc bị nhốt ở đây đang cảm thấy.
Và đồng thời còn có một tên Vampire với mái tóc đỏ dài như rực lửa trên tay cầm roi đứng trước mặt Heather.
“Không ngờ là ngài lại đến đây sớm như vậy, Heather đại nhân...”
“Không cần đa lễ, tân nhiệm thân vương số 17, Thân Vương Dolin Croft. Ta đến đây chỉ là muốn cho ngươi xem “vật cưng” của ta, rồi dẫn nó đi tham quan một vòng thôi...”
“Ahahaha, hóa ra là vậy, nhưng mà, đứa nhỏ dễ thương này là vật cưng của ngài sao? Ngài thật là có mắt nhìn, không ngờ lại chọn được một đứa nhỏ đáng yêu như thế này...”
“Thứ lỗi đã để ngươi thất vọng, nhưng ta không có chọn. Ta tình cờ mua được nó ở trong một nhà đấu giá, vả lại còn tiêu tốn khá nhiều tiền...”
“Nhà đấu giá? Nhà đấu giá nào dám? Ngài muốn mua đồ mà chúng dám đòi tiền ư? Bọn chúng chán sống rồi sao? Giờ chỉ cần ngài nói một tiếng, thần lập tức sẽ đi lấy lại tiền cho ngài ngay...”
“Không sao, không sao, lâu lâu mua đồ đúng nghĩa cũng vui lắm, hơn nữa, đứa nhỏ này còn là huyết mạch tinh linh hoàng thất duy nhất còn lại trên thế giới, bỏ một số tiền ra mua được một món hàng chất lượng như thế thì cũng đáng lắm.”
“Huyết mạch tinh linh hoàng thất?”
Dolin sững sờ nhìn sang Mirabelle.
Chiếc mũi nhỏ nhẹ nhàng hít thử mùi hương trong không khí.
Ngoài mùi mấy cái lồng sắt, cô còn ngửi thấy một mùi máu thơm ngây ngất toát ra từ Mirabelle.
Huyết mạch tinh linh hoàng thất—
Máu của nó sẽ giúp sức mạnh của ta tăng lên?
Máu của Elf vốn là dòng máu có chất lượng cao nhất trong mọi chủng loại.
Của hoàng tộc thì lại càng không phải nói, chỉ cần uống máu thôi là chẳng biết sức mạnh của bản thân sẽ được tăng lên gấp bao nhiêu lần.
“Thưa ngài Heather, thứ lỗi cho thần mạo muội, nhưng vì tình bạn trong quá khứ của hai ta, liệu ngài có thể cho thần mượn con vật cưng của ngài ít hôm được không? Đổi lại, ngài có thể lấy bất kỳ con Elf nào ở trong cửa hàng này...”
Hả!?
Đừng, đừng...
Không, không, không, tuyệt đối không!
Nếu mà ở cạnh ả thì chắn chắn là mình sẽ phải chịu đau đớn hơn gấp mấy chục lần so với khi ở với con nhỏ Heather luôn mất!
Vì thế cho nên...
Mirabelle tuyệt đối không muốn vậy.
Cô muốn trốn đi, nhưng Heather nắm chặt lấy chiếc vòng cổ khiến cô chẳng thể chạy đi.
Thế là, cô dùng đôi tay nhỏ bé khẽ kéo tay áo của Heather.
Heather nhẹ nhàng xoa đầu và trấn an cô.
Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để Huyết Nô của mình rơi vào tay kẻ khác.
“Sẽ không đâu...”
Nói rồi, cô lập tức lên tiếng từ chối.
“Thứ lỗi cho ta, nhưng Mirabelle đã là huyết nô của ta rồi. Nên cho dù ngươi có trả bao nhiêu tiền, hay đưa ta bao nhiêu huyết nô, thì ta cũng không thể cho ngươi mượn con nhỏ được...”
“Tại sao vậy chứ?”
Chứng kiến được một biểu hiện nghiêm túc như vậy trên mặt Heather.
Dolin hiểu ra rằng mình không có cơ hội.
Ngài Heather coi con nhỏ như báu vật, thì làm sao có thể cho ta mượn được chứ?
Thế nhưng—
“Nếu người muốn con nhỏ ở lại và không bỏ trốn, thần sẽ chỉ người một phương pháp cực kỳ đơn giản và hiểu hiểu—”
“Cách nào vậy?”
“Đó là—”
Vừa mới thì thầm vài tiếng, Heather liền tát thẳng vào má Dolin.
Tiếng bạt tai giòn rụm vang lên, cùng với tiếng rên rĩ của cô Thân Vương kia.
“Ai da...”
“Mấy cái tên Elf thấp kém đó chả là cái tha gì để mà được động vào kho báu của ta, nếu ngươi mà còn nhắc lại chuyện này lần nào nữa, thì dù có là Thân Vương, cũng đừng mong ta để cho ngươi sống! Biết chưa?”
Cặp đồng tử đẫm máu của Heather đầy sát khí.
Heather nhấc bổng Dolin lên bằng sức mạnh vô lí của mình.
Mặc dù bên kia rõ ràng là một người phụ nữ cao hơn cô rất nhiều.
Thế nhưng, Heather chẳng đoái hoài gì tới chiều cao hay cân nặng mà nhấc Dolin lên.
Bị nhấc lên, cổ áo siết chặt vào cổ khiến Dolin vô cùng khó chịu.
“Khụ... khụ khụ khụ, thần chỉ nói đùa thôi mà, hà cớ gì ngài phải nghiêm túc đến thế?”
“Cút.”
Nếu không phải vì e sợ Mirabelle sẽ bị dọa khi nhìn thấy cảnh đó thì chứ không là cô đã bẻ gãy cổ Dolin luôn rồi.
-----------
Tác giả trả lời câu hỏi:
Câu hỏi: Khi nào thì nhân vật chính sẽ đoàn tụ em gái?
Trả lời: Chà, đây là một trong những chi tiết khá quan trọng, cho nên sẽ không nhanh như vậy. Còn về việc Nikaido Urara là ai, thì mọi người hẳn là cũng đã rõ rồi ha, câu trả lời sẽ có ở cuối Vol 1. Chắc chắn là sẽ đoàn tụ, nhưng sẽ không nhanh như vậy.
-----------
Lionel: Vì Lua đang trong thời gian thi Giữa kì nên mọi Pj đều giảm tiến độ nhé.